Chương 46: Cậu động lòng rồi

Trong lòng Lê Đăng muốn mắng người.

Nếu không phải do Lucy chạy tới khóc lóc kể lể với gã, anh trai Hi Cách Tư của cô bị một omega lả lơi quyến rũ, kêu gã đi dãy dỗ omega tên Thẩm Chi Nam kia thì bây giờ gã không cũng bị ép phải lên đây quyết đấu.

Nhưng đây cũng không phải trận quyết đấu đơn giản.

Khi biết gã biết omega bị gã trêu đùa là tình nhân của bệ hạ, Lê Đăng liền biết bản thân mình xong đời rồi.

Bệ hạ nể mặt mũi của cha nên mới tha mạng cho gã nhưng bị đánh là điều không thể tránh khỏi.

Khi nghe Hoa Thiên Sương hô tên của Giang Mộng Sơn, Lê Đăng phảng phất thấy được hình ảnh của mình trên thiên đường.

Bộ trưởng Giang đừng đi!

May là vào thời điểm quyết định, chồng cũ của omega đó chủ động xin chiến.

“Phong tướng quân, hay là chúng ta thương lượng một chút đi. Bởi vì ta đùa giỡn Thẩm Chi Nam nên bệ hạ muốn giáo huấn ta. Ngươi xem, Thẩm Chi Nam phản bội ngươi, ta lại giúp ngươi xả giận cho nên ngươi có thể nhẹ tay một tí được không?”

Lê Đăng trộm truyền tin cho Phong Niệm, không biết có phải gã bị ảo giác hay không mà sau khi gã nói xong những lời đó, ánh mắt Phong Niệm nhìn gã càng lạnh hơn.

Trong phòng, Thẩm Chi Nam lén nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Hoa Thiên Sương lười biếng dựa vào ghế dựa, bàn tay nhéo nhéo ngón tay cậu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn hai người ở giữa sân.

Đột nhiên Phong Niệm muốn luận võ với Lê Đăng, cư nhiên Hoa Thiên Sương cũng đồng ý.

Nhìn Hoa Thiên Sương không có biểu cảm khác thường nào, rõ ràng là cậu nên thở phào một hơi nhưng tại sao Thẩm Chi Nam lại có cảm giác kỳ lạ.

Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.

Trong buổi tiệc trà, Hoa Thiên Sương đã nói ra những lời nói đó, tuy rằng là để bảo vệ cậu nhưng không ít thì nhiều đã làm mất mặt của Phong Niệm.

Trong tình cảm lẫn hôn nhân, Phong Niệm đều không đủ tư cách làm một người chồng nhưng trên chiến trường lại là một vị tướng quân tuyệt vời, chỉ nói tới chiến công cùng với năng lực này của hắn, không thể nghi ngờ rằng Phong Niệm là một người đáng được tôn trọng.

So sánh với chiến công hiển hách của Phong Niệm, Thẩm Chi Nam cảm thấy bản thân mình chỉ là một túi da xinh đẹp mà thôi, vai không thể khiêng, tay không thể cầm, càng không có cống hiến gì cho đế quốc.

Cậu không nên vì chuyện của thân mà làm cho quan hệ của Hoa Thiên Sương với Phong Niệm trở nên căng thẳng được.

Mặc kệ là thế nào, dù sao Phong Niệm cũng là tương quân của đế quốc, là vị tướng đắc lực của Hoa Thiên Sương. Nếu cậu vẫn luôn ở bên cạnh Hoa Thiên Sương thì chuyện bọn họ chạm mặt nhau là điều khó tránh khỏi.

Chuyện đã qua thì liền cho qua đi, cũng không có gì là không buông bỏ được.

Thẩm Chi Nam đang phát ngốc thì bị ánh lửa làm cho bừng tỉnh, cậu bỗng chốc hoảng sợ, rồi pheromone mùi tuyết tùng quen thuộc bao bọc trấn an cậu.

"Em bị dọa rồi sao?" Hoa Thiên Sương nắm lấy bàn tay của Thẩm Chi Nam.

Thẩm Chi Nam lắc đầu nói: "Lúc nãy em đang suy nghĩ nên không chú ý…"

Ánh mắt của Hoa Thiên Sương hơi tối lại, Thẩm Chi Nam nghĩ tới chuyện gì? Hay là vẫn suy nghĩ tới người nào?

Hoàng đế theo ánh mắt của Thẩm Chi Nam mà nhìn qua, trận đấu của Phong Niệm là Lê Đăng đã đến cao trào.

Sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Chi Nam mới chú ý tới Lê Đăng và Phong Niệm đều đã triệu hồi thú cộng sinh của mình ra, ánh lửa vừa mới xuất hiện kia là Cửu Vĩ Hồ của Lê Đăng phun ra.

Cậu chỉ nhìn được nhìn thấy thú cộng sinh của alpha ưu tú trên hình ảnh, còn đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy hiện trường alpha triệu hồi thú cộng sinh.

Cùng với con Cửu Vĩ Hồ cao ước chừng một tầng lầu mà Lê Đăng triệu hồi ra để trêu đùa cậu thì con hồ ly chín đuôi đang lắc lư ở đây lại cao khoảng sáu, bảy tầng. Từ trong miệng nó phun ra ngọn lửa nóng rực làm cho không khí cũng nóng đến vặn vẹo, cho dù cách một lớp bảo vệ nhưng Thẩm Chi Nam vẫn cảm nhận làn sóng nhiệt ập vào mặt.

Đây là cảm giác mà khi xem bằng hình ảnh không mang lại được.

Bên này Lê Đăng đã dùng toàn bộ sức lực, bên kia Phong Niệm càng đánh càng hăng.

Kết hôn với Phong Niệm năm năm, vậy mà khi ly hôn rồi, Thẩm Chi Nam mới được nhìn thấy thú cộng sinh của chồng cũ.

Kích thước con kỳ lân được Phong Niệm triệu hồi ra so với Cửu Vĩ Hồ của Lê Đăng còn to hơn, giống như một ngọn núi nhỏ sừng sững ở sân vận động, con kỳ lân màu xanh phát ra tiếng rít gào trước ngọn lửa ập tới, sương mù màu trắng từ trong miệng nó phun ra, từ một võ đài tràn ngập ánh lửa bỗng chốc hóa thành tầng sương băng màu lam.

Đương nhiên Cửu Vĩ Hồ rất mạnh nhưng so với Phong Niệm đã ở trên chiến trường chiến đấu vài năm thì lại thiếu vài phần hung tàn.

Thẩm Chi Nam nhìn không chớp mắt, nếu không phải tay cậu bị Hoa Thiên Sương nắm chặt lấy, nói không chừng cậu sẽ đứng dậy, dán sát vào cửa kính.

Đối với một người được trong nhà che chở từ nhỏ, thứ mà bản thân được tiếp xúc cũng chỉ là dương cầm, cưỡi ngựa và mấy vũ đạo linh tinh mà thôi. Khi Thẩm Chi Nam được tận mắt nhìn thấy hai alpha cường đại chiến đấu đã mang cho cậu cảm xúc chưa từng có.

Thì ra alpha cường đại có thực lực như thế này.

Năng lực bọn họ thể hiện ra được vượt qua trí tưởng tượng của con người.

Thẩm Chi Nam lại nghĩ, khó trách con dân của đế quốc, đặc biệt là các chiến sĩ đều thành kính và thờ phụng đến vương của bọn họ.

Năng lực mà Phong Niệm cùng với Lê Đăng thể hiện ra đã làm trong người xem kích động rồi, vậy so với năm đó khi người thống trí san bằng các hành tinh khác, lập nên đế quốc Ngân Hà thì được gọi là loại thần tích gì?

Người đàn ông cường đại tựa như vị thần được khắc sâu trong lịch sử, giờ phút này lại ở bên cạnh cậu, là alpha của cậu.

Trong lòng Thẩm Chi Nam như sôi trào, không thể kiểm soát được.

Rõ ràng là Hoa Thiên Sương dụ dỗ mình nhưng hiện tại lại giống như cậu đang kéo vị thần cao cao tại thường xuống khỏi thần đàn.

Đôi mắt Thẩm Chi Nam nhìn chăm chú vào giữa sân nhưng trong lòng lại nghĩ tới alpha bên cạnh, còn Phong Niệm và Lê Đăng đánh nhau như thế nào thì cậu không quan tâm.

Cậu không dám nhìn Hoa Thiên Sương.

Có đôi khi cậu quá ngu ngốc, năng lực thay đổi cảm xúc cũng rất kém.

Vốn dĩ hai người chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi, Hoa Thiên Sương cũng đã nói sẽ không có tình cảm gì với cậu. Bây giờ bản thân lại phát hiện mình có tình cảm với anh, nếu để Hoa Thiên Sương nhìn thấy được thì anh sẽ bị phiền lòng rồi lại cảm thấy cậu là một người không biết kiểm soát cảm xúc, là omega với lòng tham không đáy.

Thẩm Chi Nam để tay lên ngực tự hỏi, Hoa Thiên Sương đối xử với cậu rất tốt, so với rất nhiều người khác thì anh càng săn sóc tinh tế hơn, vậy tại sao cậu lại không biết đủ?

Thẩm Chi Nam, đừng tham lam nữa, được đế vương thiên vị rồi sao lại vọng tưởng có được chân tình của đối phương.

Hãy tự hỏi chính mình đi, ngoại trừ thân thể này ra thì cậu có gì khác để đưa cho Hoa Thiên Sương không?

Vị thần ở trên cao, sao lại có tình cảm với người thường?

Thẩm Chi Nam ngẩn ngơ mà nhìn vào khoảng sân, đến khi trận đấu kết thúc mà cậu vẫn không hề hay biết.

Cậu đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.

Cậu vốn dĩ là một con khổng tước kiêu ngạo lại tự phụ, cậu biết đánh đàn, biết vẽ tranh, biết ca hát, biết cưỡi ngựa bắn cung, lớn lên lại xinh đẹp, cho nên alpha dựa vào cái gì mà không thích cậu?

Nhưng trên thế giới này không chỉ có mình cậu, cũng sẽ có người biết đánh đàn vẽ tranh, biết ca hát…

Cậu ở trước mặt Hoa Thiên Sương không có một chút kiêu ngạo nào.

“Nam Nam.” Âm thanh của alpha bên cạnh đã kéo Thẩm Chi Nam về với thực tại.

Thẩm Chi Nam hồi phục tinh thần, đôi mắt màu lam còn lưu lại vài phần phiền muộn còn chưa biến mất.

Hoa Thiên Sương nghĩ rằng omega của anh vẫn còn tình cảm với chồng cũ, cho nên khi gặp lại một lần nữa, Phong Niệm xuất hiện rồi lên võ đài chiến đấu đã làm cho trái tim Thẩm Chi Nam không kiểm soát được.

“Bệ hạ?” Thẩm Chi Nam không biết Hoa Thiên Sương đang suy nghĩ cái gì, cậu khống chế cảm xúc của mình, cố gắng dùng ánh mắt bình tĩnh mà nhìn anh.

Khóe miệng của Hoa Thiên Sương dường như cong lên một chút.

Thời điểm mới xem trận đấu, alpha của anh khó nén được cảm xúc kích động, biểu cảm trên mặt thay đổi rất sinh động.

Lúc thì khϊếp sợ, lúc thì phiền muộn nhưng lại không biết bởi vì ai.

Bây giờ nhìn lại chính mình, bản thân như hồ nước lạnh giá bị đông cứng, không chút gợn sóng.

Hoa Thiên Sương vẫn duy trì bộ dạng trầm ổn thường ngày, động tác nhẹ nhàng đánh lên tay vịn của ghế dựa để lộ vài phần bực bội.

Hoa Thiên Sương hỏi: “Trận đấu mãn nhãn không?”

Chồng cũ của em thi đấu, mãn nhãn không?

Ánh mắt của Thẩm Chi Nam sáng lên, cậu dùng sức gật đầu, thành thật trả lời: “Mãn nhãn lắm bệ hạ.”

Hồi ức vừa mới kết thúc, cảm xúc tiếc nuối của Thẩm Chi Nam vẫn còn đó, sau đó cậu lại đắm chìm trong cảm xúc của chính mình cho nên cũng không chú ý đến trận đấu.

Thẩm Chi Nam nói: “Đây là lần đầu tiên em được xem thi đấu trực tiếp, trước kia em chỉ được xem trên TV nhưng không có xuất sắc như trận hôm nay, hơn nữa khi nhìn thấy bọn họ chiến đấu đã làm em kinh ngạc.”

Mặc dù trận đấu võ sẽ tuyển chọn ra những người có tài năng nhưng rất khó so sánh với người đã từng lên chiến trường là Phong Niệm.

Trình độ đương nhiên cũng sẽ khác nhau.

Hoa Thiên Sương “Ân” một tiếng, nói: “Người tên Lê Đăng kia cũng bị Phong Niệm đánh rất thảm, mặc dù đế quốc có kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất nhưng mười ngày nửa tháng tới hắn cũng sẽ không bước xuống giường được.”

Lúc nãy anh không nên đồng ý cho Phong Niệm ra trận?

Hoa Thiên Sương nhướng mày, một người đối xử lạnh nhạt với vợ mình năm năm, tại sai vì một người đùa giỡn vợ cũ mà ra tay tàn nhẫn như vậy?

Giống như được xả giận cho Thẩm Chi Nam.

“Cảm ơn bệ hạ.” Thẩm Chi Nam nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Hoa Thiên Sương, cậu có một chút khẩn trương lại mang chút ngượng ngùng: “Không phải ngài thích nghe em hát sao, vậy ngài có muốn… Đêm nay em hát cho ngài nghe không?”

“Hôm nay chúng ta về rất khuya cho nên để hôm khác đi.”

Hoa Thiên Sương từ chối làm cho Thẩm Chi Nam ít nhiều cũng cảm thấy mất mát, nhưng cậu lại thấy bản thân thật ngu ngốc, vòng loại đấu võ kết thúc thì trời cũng đã khuya rồi, cậu không nên đi quấy rầy Hoa Thiên Sương.

Thẩm Chi Nam ngoan ngoãn đáp: “Vâng bệ hạ.”