Chương 37: Hoa Thiên Sương nghĩ, đuôi rắn của anh còn lớn hơn

Giang Nguyệt Ảnh phát ra một tiếng hét bén nhọn.

“Đừng nói nữa! Không cần nói nữa!”

Cả khuôn mặt của cô đều là nước mắt, nếu là lúc trước, Phong Niệm nhìn thấy cô khóc như vậy sẽ đi tới an ủi cô.

Nhưng bây giờ người alpha đã từng che chở cho cô chỉ dùng ánh mắt không cảm xúc, lạnh nhạt nhìn cô.

“Em có biện pháp khác sao? Anh luôn miệng nói xin lỗi em, vậy tại sao không ly hôn Thẩm Chi Nam rồi kết hôn với em? Em đợi anh hai năm! Chờ anh từ chiến trường trở về, mang theo chiến công hiển hách sau đó trả thù Thẩm gia. Nhưng anh đã nói với em là anh sẽ không ly hôn với Thẩm Chi Nam, anh còn nói sẽ tìm cho em một alpha tốt…”

Quá khứ mà cô che đậy đột nhiên bị Phong Niệm vạch trần. Giang Nguyệt Ảnh hận Thẩm Chi Nam, rõ ràng đã ly hôn, bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân nhưng tại sao vẫn âm hồn bất tán!

Giang Nguyệt Ảnh kể ra bản thân mình bất đắc dĩ mới làm vậy.

Phong Niệm đối xử với cô rất tốt nhưng chung quy vẫn không phải là chồng của cô.

Cô chỉ là một omega không cha không mẹ, nếu muốn sống một cuộc sống xa xỉ thoải mái thì chỉ có thể dựa vào alpha khác.

Cô không muốn ăn nhờ ở đậu người khác, cô khát vọng cuộc sống của Thẩm Chi Nam.

Được vô số alpha anh tuấn vây quanh, bị omega khác dùng ánh mắt ghen ghét nhìn mình, mặc những bộ quần áo hoa lệ nhất, đeo trang sức xa hoa nhất.

Nhưng đó chỉ là điều cô mơ ước.

Cô đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu Phong Niệm và Thẩm Chi Nam.

Cô căm hận Thẩm Chi Nam không cần nỗ lực liền dễ như trở bàn tay mà đạt được những thứ cô khát khao nhất.

Cô oán hận Phong Niệm đối xử với cô ân cần chu đáo, cho cô hy vọng rồi lần lượt không chịu ly hôn với Thẩm Chi Nam.

Hai mắt Giang Nguyệt Ảnh đẫm lệ, giọng nói run rẩy: “Phong Niệm, Tiểu Niệm, anh đã hứa với cha mẹ em là sẽ đối xử tốt với em!”

“Em hãy an tâm mà dưỡng thai, anh sẽ phái người tới chăm sóc cho em.” Âm thanh bình tĩnh không chút gợn sóng.

Từ khi biết chân tướng đến lúc cùng Giang Nguyệt Ảnh đối chất, nhìn Giang Nguyệt Ảnh trở nên mất khống chế khi bị vạch trần, toàn bộ quá trình đó, Phong Niệm bình tĩnh quá mức.

Rời khỏi tiểu viện, Phong Niệm nói với thư ký: “Tìm bác sĩ tới khám cho Nguyệt Ảnh, tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.”

Từng đóa hoa hồng trắng trong vườn hoa nở rộ trong gió đêm.

Thời điểm đi ngang vườn hoa, Phong Niệm bước chân chậm lại, trong gió truyền đến mùi hoa hồng trắng thanh mát, hắn nhớ lại cuộc trò chuyện với trung tướng Hi Cách Tư.

[Anh ly hôn với vợ cũ là bởi vì cậu ấy nɠɵạı ŧìиɧ hay là vẫn vì Giang Nguyệt Ảnh?]

[Không lâu nữa vòng loại đấu võ do tôi tổ chức sẽ khai mạc, lúc đó tôi có mời Thẩm Chi Nam tới. Tuy nhiên hai người đã ly hôn, cùng nhau xuất hiện trong hoạt động này chắc cũng sẽ không có vấn đề gì đi?]

Hắn đã trả lời cái gì?

Hắn nói chuyện này không liên quan tới Giang Nguyệt Ảnh.

Hắn và Thẩm Chi Nam đi tới bước đường ngày hôm nay nhất định có liên quan tới Giang Nguyệt Ảnh nhưng cũng không phải là toàn bộ.

Hắn có nhiều lý do chán ghét, căm hận Thẩm Chi Nam.

Căm hận nhà Thẩm Chi Nam cũng là một lý do.

Hắn nên vui mới phải.

Thẩm gia phá sản, cha của Thẩm Chi Nam bệnh nặng phải nằm trong bệnh viện, gia đình của hai anh chị Thẩm Chi Nam tan vỡ, không thể không rời xa quê nhà đi làm công trả nợ.

Còn có Thẩm Chi Nam.

Hắn đem Thẩm Chi Nam đuổi ra khỏi phủ tướng quân, omega được nuông chiều từ bé kia rời khỏi sự che chở của hắn thì có thể đi tới nơi nào?

Vì để có thể duy trì cuộc sống, có tiền chữa bệnh cho cha liền có mối quan hệ mập mờ với các alpha?

Có thể chưa kết hôn mà đã có thai, mang đứa con của alpha khác?

Bồ câu trắng tinh không tì vết rơi vào hố sâu.

Ánh trăng đêm đen chui vào đáy biển.

Hắn nên cảm thấy vui vẻ, hắn đã phá hủy cuộc đời Thẩm Chi Nam.

Đúng vậy, hắn nên cảm thấy vui vẻ.

Nhưng tại sao…

Tại sao mỗi đêm hắn đều không ngủ được, mơ màng hồ đồ, đứng ngồi không yên?

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xua tan màn sương mờ.

Nào biết bên dưới mặt hồ nhộn nhào là nơi mai táng người chết.

Đóa hồng trắng mỹ lệ phiêu tán trong kiến huyết phong hầu.

Phong Niệm tự nói với chính mình, hắn sẽ không hối hận, hắn không có khả năng hối hận.

“Quản gia, đem đổi toàn bộ hoa hồng trắng trong vườn.”

“Tướng quân, đây là hoa mà Giang tiểu thư yêu thích nhất…”

“Đổi đi.”

“Vâng.”

Nhìn xen, hắn mới không để bụng.

Hắn sẽ xóa hết dấu vết mà Thẩm Chi Nam để lại.

Hắn sẽ tự mình tham gia vòng loại đấu võ của Hi Cách Tư, hắn sẽ nói cho mọi người biết, Thẩm Chi Nam chỉ là omega bị hắn vứt bỏ, hăn căn bản không để tâm tới Thẩm Chi Nam.

Hoa hồng trắng trong phủ tướng quân trong một đêm đã bị nhổ bỏ, những đóa hoa đang nở rộ liền bị chôn vùi, nghiền nát trong đất cát.

Trong hoàng cung, từng chậu hoa hồng trắng được đưa vào trong vườn hoa, được chăm sóc cẩn thận.

Bên trong vườn hoa của Hoa Thiên Sương, Thẩm Chi Nam vì chạy quá nhanh mà té ngã, bị đuôi rắn to dài màu đen quấn lấy.

Từ eo đến ngực, từng vòng mà quấy quanh.

Lần đầu tiên chạm vào một con rắn đang sống sờ sờ, còn là con rắn khổng lồ như vậy, Thẩm Chi Nam sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Cậu ở trên ti vi nhìn thấy rắn sẽ đem con người cuốn lấy, dùng răng có chức nọc độc mà rót độc tố vào cơ thể con người, dùng đuôi rắn siết con mồi đến khi không thể thở nổi.

Cậu sẽ bị con rắn này ăn mất sao?

Thẩm Chi Nam thả thú cộng sinh của mình ra để cầu cứu, lúc này cậu chỉ có thể đợi người đến cứu.

Nhưng cậu rất sợ hãi, trợn mắt nhìn con rắn đang phun phun đầu lưỡi, trong nháy mắt Thẩm Chi Nam đã bị dọa khóc.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, omega bé nhỏ bị dọa đến khóc thút thít.

Rắn đen le le lưỡi, dùng đôi mắt dựng đồng màu đen nhìn chăm chú vào omega đang khóc, giống như đang do dự, cũng có thể là đang tự hỏi, một lát sau liền chậm rãi buông lỏng cái đuôi đang quấn quanh Thẩm Chi Nam, quay đầu trườn vào bụi cỏ lau.

“Nam Nam?” Âm thanh quen thuộc vang lên như cọng rơm cứu mạng của cậu.

Thẩm Chi Nam một bên khóc lóc một bên chạy lảo đảo về phía Hoa Thiên Sương, nhào vào l*иg ngực của đế vương.

Trong nháy mắt, cái gì cũng không sợ hãi.

Đây chính là alpha cường đại nhất đế quốc.

Cảm giác an toàn đã xua tan nỗi sợ hãi bị rắn cắn nuốt. Thẩm Chi Nam từ trong l*иg ngực Hoa Thiên Sương ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt cùng sợ hãi.

“Có rắn, bệ hạ, có rắn… Một con rắn rất lớn…”

“Không có việc gì, đừng sợ.” Hoa Thiên Sương ôm omega đang kinh hoảng vào trong l*иg ngực, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cậu, tinh tế trấn an Thẩm Chi Nam đang run lên vì hoảng sợ.

“Đã quên nói với em, trong vườn hoa của ta có rất nhiều động vật hoang dã. Nhưng em đừng sợ. Nam Nam, em quên là ta đã cho em vòng tay sao? Mang vòng tay này, những động vật đó sẽ không làm hại tới em.”

Hoa Thiên Sương nhẹ nhàng vỗ về Thẩm Chi Nam, ánh mắt thâm thúy: “Em sợ rắn ?”

“Có một chút, chỉ sợ một chút…” Trong đầu Thẩm Chi Nam trống rỗng, theo bản năng mà trả lời.

“Không sao, nó sẽ không làm hại em.” Cúi đầu nhìn omega, Hoa Thiên Sương hơi nhíu mày, sợ tới như vậy sao?

“Vòng tay cũng là hình rắn, em sợ không?”

“Em không sợ, nó chỉ là vòng tay mà thôi, hơn nữa… Hơn nữa cũng không lớn đến thế… Con rắn lúc nãy rất lớn, nó đột nhiên xuất hiện nên làm em sợ.”

Vậy làm sao bây giờ?

Hoa Thiên Sương nghĩ, đuôi rắn của anh còn lớn hơn.

—----------

Kiến huyết phong hầu: là cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất lỏng này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong.