Chương 29: Nhìn thấy hình dáng nửa hóa thú của bệ hạ cũng là chuyện sớm muộn

Dưới ánh nắng, hương hoa cùng với tiếng chim hót đã đánh thức Thẩm Chi Nam, cậu chưa kịp rửa mặt liền được thông báo là Giang Mộng Sơn đã đứng đợi bên ngoài.

Cậu vội vã rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi gặp mặt Giang Mộng Sơn, người thống lĩnh đội cận vệ bên cạnh hoàng đế này dâng lên cho cậu bộ trang sức tinh mỹ.

“Gần đầy bệ hạ nhận được không ít trang sức châu báu tinh mỹ, cố ý phân phó tôi mang lại đây, chỗ đó đều là bệ hà ban thưởng cho người.” Giang Mộng Sơn mặc kệ chuyện gì cũng đều duy trì bộ dáng thuộc hạ trung thành, hắn mang đến hai cái rương, mặt vô biểu tình mà mở nắp rương, ánh sáng lấp lánh tức khắc xuất hiện khắp phòng.

“Thay tôi cảm ơn bệ hạ…” Thẩm Chi Nam nhìn thoáng qua rương, bên trong đầy trang sức, trân châu, hoàng kim, mã não cùng với các loại đá quý quý giá.

Tuy rằng gia đình phá sản, Thẩm Chi Nam phải đem châu báu của bản thân đi cầm cố nhưng cậu đã từng là con út được cưng chiều nhất trong nhà, là omega nam duy nhất.

Mặc kệ là cha hay anh chị, mỗi năm đều sẽ đưa cho cậu đủ loại kiểu dáng chân báu xinh đẹp cho nên năng lực đánh giá trang sức của cậu rất xuất sắc. Cậu cũng đã từng có suy nghĩ trở thành nhà thiết kế trang sức. Trên thực tế, mặc dù Thẩm Chi Nam yêu thích những đồ vật lấp lánh nhưng ở phương diện thiết kế lại không có thiên phú.

Mẹ của cậu mất từ rất sớm, anh trai và chị gái liền gánh vác trách nhiệm thay mẹ, bọn họ cố gắng cho cậu những điều tốt nhất, đem cậu cưng chiều thành một omega xinh đẹp vô tri. Nếu không phải hôn nhân thất bại và gia đình phá sản thì Thẩm Chi Nam có lẽ sẽ sống hạnh phúc cả đời.

Điều đó không phải là một loại hạnh phúc sao?

Đáng tiếc trong năm năm này, Thẩm Chi Nam đã nếm hết nhân tình của thế gian, cậu không hề tin tưởng hôn nhân, không hề tin tưởng vào tình yêu, thậm chí cũng không tin Hoa Thiên Sương sẽ cho cậu sự cưng chiều cả đời.

“Bộ trưởng Giang, xin hỏi cha của tôi bây giờ như thế nào? Tôi có thể đi thăm không?”

Hoa Thiên Sương đã từng nói qua, hiện tại Giang Mộng Sơn phụ trách việc chữa bệnh của ông. Thời gian trước đó Thẩm Chi Nam cũng từng nói qua với Hoa Thiên Sương về chuyện của cha cậu, Hoa Thiên Sương nói cho cậu, ông đang được điều trị, vẫn chưa tới lúc thăm nom.

Giang Mộng Sơn đứng tại chỗ, giống như cây tùng cao chót vót, hắn nhìn chăm chú vào omega có đôi mắt màu lam trong sáng, tựa như sơn cốc và ao hồ mà hắn đã từng thấy qua ở hành tinh nào đó, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây chiếu vào mặt hồ, phảng phất ánh sáng lam của đá quý.

“Cha của người đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, trước mắt đang được tịnh dưỡng, ông ấy đã từng nói muốn gặp người. Nếu người muốn, thần có thể dẫn người đi gặp ông ấy.” Giang Mộng Sơn bình tĩnh nói.

“Cha của tôi tỉnh rồi sao?” Thẩm Chi Nam căn dặn người hầu đem cất hai rương trang sức, không chờ nổi mà đi đến trước mặt Giang Mộng Sơn. Cậu so với hắn thì thấp hơn một cái đầu, thời điểm đến gần phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Thẩm Chi Nam nói với Giang Mộng Sơn: “Bộ trưởng Giang, vậy phiền anh dẫn tôi đi gặp cha rồi, chúng ta có thể đi ngay bây giờ không?”

Giang Mộng Sơn rất nhanh đã chuẩn bị xong tàu bay, dẫn Thẩm Chi Nam đi tới bệnh viện quân bộ.

Bệnh viện quân bộ cách quân bộ rất gần.

Thẩm Chi Nam ngồi ở trên tàu bay. Từ trên bầu trời nhìn xuống, quân bộ với kiến trúc rộng lớn. Đặc biệt ở giữa quân bộ là bức tượng điêu khắc đế vương đế quốc thân xuyên chiến giáp, tay cầm trường kiếm, có thể xưng là kiến trúc bậc nhất quân bộ.

Bức tượng hoàng đế Ngân Hà sừng sững ở quảng trường quân bộ là hình dáng nửa hóa thú của Hoa Thiên Sương trong chiến đấu, nửa người trên là người, nửa người dưới là đuôi rắn.

Quân bộ cũng không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, đã từng là bạn đời của Phong Niệm, đáng ra Thẩm Chi Nam muốn đi vào quân bộ cũng không khó khăn, nhưng trên thực tế Thẩm Chi Nam cũng chưa một lần chân chính bước vào quân bộ, cũng không nhìn thấy pho tượng nửa hóa thú của Hoa Thiên Sương ở quảng trường.

Lần đầu tiên cậu tới quân bộ đã bị thư ký của Phong Niệm chặn ở bên ngoài.

Lý do cũng rất buồn cười, cậu là bạn đời của Phong Niệm, muốn gặp Phong Niệm thế nhưng còn phải đặt lịch hẹn trước.

“Thời điểm bệ hạ chiến đấu, thật sự sẽ biến thành đuôi rắn sao?” Thẩm Chi Nam ghé vào cửa sổ bên cạnh phi thuyền, cậu nghe nói là nửa người dưới của bức tượng là đuôi rắn, đáng tiếc đã bị kiến trúc khác che mất, từ xa chỉ nhìn thấy nửa người trên của bức tượng là hình dạng con người.

“Đã gần ba mươi năm bệ hạ chưa ra chiến trường.” Giang Mộng Sơn bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước: “Thần đã đi theo bệ hạ gần trăm năm, cũng từng đi lên chiến trường cùng bệ hạ, ngài là một chiến sĩ cường đại, đuôi rắn sau khi nửa hóa thú bao trùm bởi một tầng vảy màu đen không gì không chặn được, người cũng có thể xem nó như là chân thân của rồng.”

“Khó có thể tưởng tượng…” Thẩm Chi Nam rất khó hình dung người đàn ông hôm qua triền miên cùng mình, ở trên chiến trường lộ ra hình thái nửa hóa thú là như nào.

Giang Mộng Sơn đột nhiên nói: “Chờ lát nữa người có thể đến quảng trường quân bộ nhìn bức tượng điêu khắc của bệ hạ, là bạn đời của bệ hạ, người sớm muộn cũng nhìn thấy, nhanh chóng làm quen thì tốt hơn.”

Hắn dừng một chút, âm thanh lạnh băng như thanh kiếm được rút ra từ hồ nước lạnh giữa mùa đông: “Đã từng có omega nhìn thấy hình dáng nửa hóa thú của ban đời mình mà rơi vào sợ hãi, thậm chí không thể không tiến hành điều trị tâm lý.”

Cũng không phải alpha nào đều có thể nửa hóa thú, chỉ có những alpha và omega cường đại mới có thể làm điều đó.

“Tôi không sợ, tôi không phải omega yếu đuối.” lời nói của Giang Mộng Sơn có ý coi thường mình làm cho Thẩm Chi Nam có chút không thoải mái, nhưng cậu biết, trong mắt mọi người, cậu chẳng qua chỉ là một omega yếu đuối, ấn tượng này không phải thay đổi trong ngày một ngày hai được.

Trước kia gả cho Phong Niệm, Thẩm Chi Nam đã chuẩn bị tốt tâm lý, cậu tìm tư liệu về nửa hóa thú của bạn đời mình trên chiến trường, không ngừng thông qua những tư liệu đó mà chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cũng giống như Giang Mộng Sơn và Hoa Thiên Sương, alpha cường đại trong lúc đánh dấu hoàn toàn omega, rất có khả năng vì pheromone mà lộ ra hình dáng nửa hóa thú.

Chỉ là rất ít omega sẽ cùng alpha từ nhỏ tiến hành huấn luyện tàn khốc.

Trước mắt, Hoa Thiên Sương không để lộ đuôi rắn ở trước mặt cậu, ngoài miệng nói không sợ, tâm lý cũng chuẩn bị tốt nhưng nếu có một ngày như thế, Thẩm Chi Nam cũng không rõ mình sẽ có phản ứng gì.

“Tới rồi.” Tàu bay chậm rãi dừng lại, Giang Mộng Sơn đứng dậy nói.