Chương 137: Hôm nay Hoa Thiên Sương cũng phải mềm lòng trước Thẩm Chi Nam

Đa số thời gian Thẩm Chi Nam và Hoa Thiên Sương đều ở trong nhà.

Cùng nhau xem phim cùng nhau chơi trò chơi.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Chi Nam có chút lười, có lẽ là do mang thai nên ngoại trừ thời gian ăn cơm còn lại cậu đều ngủ.

Hoa Thiên Sương cũng ở bên cạnh dỗ cậu ngủ, cho cậu đủ sự dịu dàng, săn sóc.

Đến mức Hoa Thiên Sương sau khi khôi phục cũng không quay về để quốc xử lý công việc mà vị đế vương này còn thản nhiên nói: Không cho ta nghỉ phép chăm sóc vợ đang mang thai sao?

Ai dám nói một tiếng không, hoàng đế đế quốc Ngân Hà sẽ dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn xuyên thủng người lên tiếng.

Cũng may trạng thái lười biếng này cũng chỉ duy trì có một tháng, ngoại trừ bụng có to hơn thì tinh thần của Thẩm Chi Nam vẫn rất tốt.

Khi một người có năng lượng tràn trề thì không thể ở yên trong nhà được.

Gần đây Thẩm Chi Nam nhìn thấy được không ít đồ ăn ngon trên Trái Đất cho nên cậu luôn muốn Hoa Thiên Sương dẫn cậu ra ngoài ăn ngon.

Hoa Thiên Sương có thể làm gì được?

Cho dù là trong bụng anh luôn nghĩ đến chuyện đem Thẩm Chi Nam nhốt vào trong l*иg sắt chất đầy đá quý, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy anh nhưng những suy nghĩ đó cũng chỉ để ở trong lòng.

Tuy rất muốn làm như vậy nhưng không thể làm khổ Thẩm Chi Nam.

Tình cảm mà đế vương dành cho người mình yêu đã vượt qua sự ích kỷ, âm mưu trong ý nghĩ.

Nếu người yêu bé nhỏ đã muốn ra ngoài chơi thì Hoa Thiên Sương thân là người chồng cũng phải lên kế hoạch thật tốt, cũng may khi còn ở đế quốc anh và Thẩm Chi Nam đã từng đi hẹn hò với nhau nên bây giờ chuẩn bị cũng không khó.

Trái Đất đang vào mùa hè vì thế mà thời tiết nóng bức.

Hoa Thiên Sương giúp Thẩm Chi Nam mặc bộ quần áo với chất liệu mát mẻ, bên trên là áo thun rộng thoáng khí bến dưới là quần đùi lộ ra cẳng chân xinh đẹp.

Bàn chân mang đôi giày thể thao toát lên vẻ năng động, thoải mái.

Hoa Thiên Sương đương nhiên cũng sẽ mặc đồ đôi với Thẩm Chi Nam.

Thẩm Chi Nam đứng ở trước gương nhìn nhìn, cậu rất hài lòng với phong cách này.

Khi ở đế đô, cậu không mặc đồ huấn luyện thì chính là lễ phục, rất hiếm khi mặc những bộ đồ có phong cách như này.

“Anh như vậy… Rất đẹp trai nha, ha ha!” Thẩm Chi Nam bỗng nhiên xoay người nhìn Hoa Thiên Sương đứng bên cạnh, mặt mày đều cong lên.

Càng đừng nói đến Hoa Thiên Sương.

Cho dù là ở trường học hay ở trong hoàng cung thì từ đầu đến chân đều kín kẽ.

Ngày thường đế vương rất chú ý hình tượng của mình lần đầu tiên mặc quần áo năng động như vậy, tuy chỉ mặc áo thun và quần đùi nhưng vẫn làm nổi bật nhan sắc của Hoa Thiên Sương.

Thẩm Chi Nam nhịn không được mà khen một câu: “Chồng của em thật đẹp!”

Hoa Thiên Sương được khen nên tâm trạng tốt lên không ít: “Không có, vợ mới đẹp, vợ đẹp nhất!”

Hai người cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Hoa Thiên Sương đã có được bằng lái xe ở Trái Đất làm cho tài xế bóng đèn ở nhà nghỉ ngơi còn bản thân thì tự mình lái xe dẫn người yêu bé nhỏ đi chơi.

Đầu tiên Hoa Thiên Sương dẫn Thẩm Chi Nam đi xem phim nhưng dọc đường luôn có người nhìn bọn họ.

Mặc kệ là ở đế đô hay Trái Đất thì ngoại hình của cả hai rất bắt mắt nên cũng quen cảnh mọi người nhìn mình cho nên hôm nay dù có người nhìn thì cũng không để trong lòng.

Đến khi hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim đi kiếm nơi nào đó ăn cơm thì một cặp đôi ở sau lưng đột nhiên dùng giọng điệu chán ghét, chỉ vào Thẩm Chi Nam nói vài lời không dễ nghe.

“Xem omega kia đi, mặc đồ hở hang như vậy, còn để lộ cánh tay với bắp chân, thật không biết xấu hổ!”

“Omega bây giờ làm sao vậy? Còn nhuộm tóc, đúng là không biết xấu hổ!”

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Chi Nam và Hoa Thiên Sương.

Giây tiếp theo, Hoa Thiên Sương bên cạnh Thẩm Chi Nam đột nhiên xoay người, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt hai người đó.

Thân hình Hoa Thiên Sương cao lớn, mặc dù chỉ mặc áo thun với quần đùi nhưng khí thế vương giả vẫn mang tới cảm giác áp bức như cũ.

Hai thanh niên lắm mồm nhất thời bị dọa đến nói không nên lời, giống như hai con chim cút đứng yên tại chỗ, tay chân run lên bần bật.

“Anh kia, anh định làm gì… Muốn đánh người sao? Đây là xã hội phát trị đấy…” Alpha thân hình hơi cao một chút cố lấy dũng khí để nói, âm thanh lại hơi run rẩy.

Hoa Thiên Sương lạnh lùng cười, anh cũng không nói lời nào, bước lên phía trước một bước.

Cặp đôi bị dọa sợ vội vàng lùi mấy bước, định mắng chửi lại tình phát hiện ánh mắt lạnh như dao sắc, đồ đạc xách trong tay đều rơi xuống trên mặt đất.

“Các ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?” Ánh mắt lạnh như băng đảo qua hai người, Hoa Thiên Sương trầm giọng hỏi: “Ai không biết xấu hổ?”

Pheromone của alpha cao cấp khuếch tán ra bên ngoài, hai người lắm mồm bị dọa sợ tới mức không nói nên lời.

Ngay từ đầu alpha còn rống to nay đã khóc lóc nói: “CHúng tôi… Chúng tôi không biết xấu hổ, chúng tôi không biết xấu hổ!”

Chỉ tùy tiện thả pheromone mà hai người trước mặt này đã không chịu nổi.

Hoa Thiên Sương ghét bỏ mà lùi lại mấy bước.

Thẩm Chi Nam nói: “Em còn tưởng rằng bọn họ nhìn chúng ta như vậy là do chúng ta đẹp nhưng thì ra là do em ăn mặc thiếu vải.”

Anh vội kéo Thẩm Chi Nam rời khỏi rạp chiếu phim, cơ thể của vợ ánh quý giá như vậy không thể bị mấy đồ không sạch sẽ đó vấy bẩn.

“Em biết ở đây không bình đẳng giới rồi nhưng không nghĩ tới còn bảo thủ như vậy.” Thẩm Chi Nam không khỏi cảm thấy hai câu.

Cậu ở đế quốc đa số là mặc trang phục huấn luyện nhưng vì cậu là sinh viên của đại học Quân Công nên không mặc trang phục huấn luyện thì mặc gì?

Làm omega của Hoa Thiên Sương nên cậu phải vì Hoa Thiên Sương mà duy trì hình tượng, trang phục thường ngày cũng phải được chọn lọc.

Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì, omega ở đế quốc Ngân Hà không thể không mặc quần đùi áo ngắn tay.

Đặc biệt là khi dân phong ở đế đô đã thoáng hơn, đừng áo là mặc đồ ngắn, ngay cả omega kết hôn lần hai, lần ba cũng không bị nói gì, alpha cũng không nhất thiết phải kết hôn với omega chưa làm vợ người ta bao giờ.

Ví dụ tốt nhất chính là hoàng đế đế quốc Ngân Hà.

Chuyến đi xem phim hôm nay đã phá hủy hứng thú dưỡng thai của Thẩm Chi Nam ở Trái Đất.

Nhìn ra Thẩm Chi Nam đã bớt hứng thú, Hoa Thiên Sương đau lòng không chịu được.

Nếu không phải nơi này là Trái Đất, không thuộc phạm vi quản lý của anh thì anh đã trục xuất hai tên này.

“Là ta sai, ta không suy xét đến những việc này.” Hoa Thiên Sương áy náy không thôi, vốn muốn dẫn Thẩm Chi Nam ra ngoài chơi kết quả lại gặp chuyện này, ngược lại làm cho tâm tình cục cưng đang mang thai của anh không tốt.

“Em không sao, chỉ là mấy lời nói không đáng nhắc tới, em sẽ không để trong lòng.” Thẩm Chi Nam nhón mũi chân chủ động hôn lên cằm alpha một cái.

Alpha đang ấp ủ ý định ngoại giao với chính phủ Liên Bsng Trái Đất thì bị nụ hôn của Thẩm Chi Nam phá hỏng, biểu cảm nghiêm túc, lạnh lùng cũng chuyển thành kinh ngạc.

“Em vừa mới lén lút hôn ta đúng không?” Hoa Thiên Sương ôm Thẩm Chi Nam hôn một cái.

Trăm năm trước căn bản không dám ai tưởng tượng tới, hoàng đế đế quốc Ngân Hà vô tình lãnh khốc của bọn sẽ bị tình yêu làm mê muội đầu óc, Hoa Thiên Sương lại hôn một cái lên gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu, alpha sến súa này là vị đế vương sát phạt quyết đoán của bọn họ sao?

Nhưng người dân trên đế quốc cũng chỉ dám nói trong lòng.

Bọn họ cũng không phải là đồ ngốc mà đem những ý nghĩ đó nói ra bên ngoài.

Hoa Thiên Sương vẫn là Hoa Thiên Sương, đế vương ôn nhu săn sóc đó chỉ thuộc về hoàng hậu thôi.

Hoàng đế đế quốc Ngân Hà cong người, hơi ngồi xổm xuống, anh quay đầu lại chỉ bả vai của mình: “Nam Nam, lên đây.”

“... Nhiều người nhìn như vậy…” Thẩm Chi Nam có chút ngại ngùng, hành tinh này bảo thủ đến mức nào chỉ cần nhìn vào cách mọi người phản ứng khi cậu ăn mặc như vậy là biết.

Tuy nói như vậy nhưng hai chân Thẩm Chi Nam vẫn leo lên người Hoa Thiên Sương, cậu nghịch ngợm nói: “Vậy cho bọn họ xem đủ! Ha ha ha!”

Omega xinh đẹp nở nụ cười sảng khoái làm cho Hoa Thiên Sương trong giây phút ngắn ngủi đó nhớ tới Thẩm Chi Nam năm mười tám tuổi.

Nhìn Thẩm Chi Nam cười tươi như vậy, Hoa Thiên Sương cũng nhịn không được mà cười theo.

Thẩm Chi Nam tựa lên bờ vai rắn chắc của alpha, cậu vùi đầu vào mái tóc đen dài của anh.

tnc nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cảm nhận pheromone vị tuyết tùng trên người alpha.

Không chỉ ngoại hình hai người rất dễ gây chú ý mà ngay cả quần áo và hành động ở trong thế giới còn bảo thú như vậy là rất nổi bật.

Lúc trước Thẩm Chi Nam rất để ý tới ánh mắt của người khác, đặc biệt là khi Thẩm gia phá sản, cậu cảm thấy mỗi ánh mắt mà người khác nhìn vào cậu đều tràn ngập sự châm chọc, cười nhạo, vui sướиɠ khi người gặp họa.

Còn bây giờ thì sao?

Cho dù lúc này có người dùng ánh mất không thân thiện nhìn vào thì cậu cũng không để ý chút nào.

Thì ra người có nội tâm kiên cường là không để tâm người khác nhìn bản thân thế nào.

Cuộc đời thật ngắn ngủi…

Không đúng, cậu và Hoa Thiên Sương có thể sống hơn một ngàn năm, cũng không tính là ngắn.

Cho dù là có một ngàn năm để sống nhưng nếu để tâm đến người khác nhìn bản thân thế nào thà rằng cậu cùng với alpha của cậu, cùng với người yêu, người nhà và bạn bè sống một cuộc sống vui vẻ.

“Thơm quá.” Cái mũi hơi hít hít, Thẩm Chi Nam ngẩng đầu khỏi mái tóc của Hoa Thiên Sương, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm hàn quán bán mực nướng ven đường.

Thẩm Chi Nam yên lặng nuốt nước bọt, cậu dùng tay chọc chọc má Hoa Thiên Sương: “Mực nướng!”

Nhìn quán ven đường bán không đảm bảo vệ sinh lắm, Hoa Thiên Sương theo bản năng mà nhíu mày: “Trở về ta làm cho em ăn.”

Lập tức mua dụng cụ nướng mực!

Kêu hắc long xuống biển bắt một rổ mực!

Thẩm Chi Nam cúi đầu dùng trán cọ cọ phần ót của Hoa Thiên Sương: “Chồng ơi, em muốn ăn mực nướng.”

Hoa Thiên Sương không hề dao động, anh vẫn dùng giọng điệu dịu dàng trả lời: “Vợ ngoan nào, về nhà ta làm cho em ăn được không?”

Cánh tay ôm lấy cổ alpha, Thẩm Chi Nam ghé sát vào tai Hoa Thiên Sương: “Em muốn ăn ở đây mà chồng, em muốn ăn năm con mực—”

Hơi thở ấm áp phả lên gương mặt Hoa Thiên Sương, trực tiếp làm cho lý trí của đế vương biến mất, trái tim không ngừng tê dại, cả người bị tiếng gọi chồng làm cho vui sướиɠ.

Hoa Thiên Sương: “...Được.”