Chương 136: Thái tử: Ba nhỏ... Ba nhỏ...

Omega nam mang thai ngồi xổm trên mặt đất nhặt cam.

Một bàn tay với những ngón tay trắng nõn cầm lấy quả cam lọt vào ánh nhìn của omega nam, chàng trai mờ mịt ngẩng đầu lên liền ngây người trước gương mặt xinh đẹp này.

Thẩm Chi Nam nở nụ cười ôn hòa với omega nam: “Quả cam của cậu.”

“A… Cảm, cảm ơn!” Nhìn omega nam thoạt nhìn có chút hướng nội, người đó vội vàng nhận lấy quả cam: “Tôi, tôi tự nhặt là được, không cần phiền cậu đâu.”

Thời điểm nói chuyện, chàng trai không kiềm được mà trộm nhìn người xa lạ tốt bụng này.

Thật sự là quá xinh đẹp, bản thân omega nam này chưa bao giwof gặp omega có đôi mắt màu lam vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, cho dù có là minh tinh omega trên TV đều không sánh bằng người trước mặt.

Nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy, omega ngượng ngùng rồi nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi, tôi không cố ý nhìn chằm chằm cậu, thật sự là…”

Chàng trai hơi mỉm cười, khuôn mặt thanh tú trở nên động lòng người hơn rất nhiều: “Thật sự là do cậu quá đẹp, cậu rất đẹp mắt.”

Trong đôi mắt đều là sự hâm mộ.

“Cảm ơn lời khen của cậu.” Đại khái là trong đôi mắt omega nam này vừa chân thành lại tha thiết nên ấn tượng đầu tiên của Thẩm Chi Nam đối với omega nam Trái Đất này rất tốt.

Cậu bình tĩnh nhận lấy lời khen của chàng trai ròi chủ động vươn tay: “Xin chào, tôi tên là Thẩm Chi Nam còn người bên cạnh chính là chồng của tôi, Hoa Thiên Sương.”

Người trên Trái Đất không biết đến sự tồn tại của đế quốc Ngân Hà nên cũng sẽ không biết Hoa Thiên Sương là ai.

Ở chỗ này, hai người không cần phải giấu diếm tên họ cũng không cần chỉnh sửa khuôn mặt, cả hai có thể thoải mái dắt tay nhau đi trên phố, có thể đi siêu thị mà không cần lo lắng.

Chỉ mới ở Trái Đất chưa được mấy ngày mà Thẩm Chi Nam đã thích nơi này.

Tuy khoa học kỹ thuật ở Trái Đất không bằng đế quốc nhưng những thứ nên có đều có.

Nếu trở lại đế quốc, nghĩ cũng không cần nghĩ, Thẩm Chi Nam biết bản thân chỉ có thể ở trong hoàng chung hoặc là đi tới nơi khác với Hoa Thiên Sương để dưỡng thai.

Nhưng cậu so với omega mảnh mai đang mang thai không giống nhau, cậu có thể đi có thể nhảy thậm chí có thể đánh người, hoàng cung có lớn nhưng cũng không lớn bằng thế giới bên ngoài.

“Xin chào, tôi tên là Lâm Sách.” Chàng trai với diện mạo tuấn tú có chút ngại ngùng mà nắm lấy bàn tay Thẩm Chi Nam nhưng vừa mới chạm vào liền vội vàng rút tay lại, omega nam hơi khẩn trương khi ở trước mặt người xinh đẹp.

Omega tên Thẩm Chi Nam này đẹp đến mức không giống như là người ở Trái Đất.

Omega xinh đẹp như vậy mà đã có alpha, trong lòng Lâm Sách nghĩ alpha như thế nào mới xứng với omega đẹp như vậy, Lâm Sách ngẩng đầu lên nhìn liền hấy alpha đã nhặt toàn bộ quả cam trên mặt đất đang đứng ở một bên.

Lâm Sách vốn tưởng rằng omega đã rất cao rồi thậm chí còn có chiều cao bằng với đa số các alpha ở đây.

Không ngờ là alpha bên cạnh càng cao hơn.

Lâm Sách cao 1m70 cũng chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn, nháy mắt nhìn thấy gương mặt của alpha, omega nam theo bản năng mà run run.

Khí thế của alpha này thật đáng sợ.

Thậm chí Lâm Sách cũng không dám đánh giá khuôn mặt alpha ra sao mà chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, chàng trai cảm thấy đây cũng là một người đàn ông anh tuấn.

“Chồng, anh dọa sợ Lâm Sách rồi.”

Thời điểm Thẩm Chi Nam buột miệng gọi chồng, cậu chợt giật mình, cũng không biết có phải do ở một nơi xa lạ không ai biết mình hay không mà Thẩm Chi Nam càng trở nên lớn mật hơn nhiều.

Alpha với gương mặt lạnh lùng cong lưng hôn lên má Thẩm Chi Nam, ánh mắt anh nhìn omega dịu dàng như nước chảy.

Hoa Thiên Sương vươn tay vuốt tóc Thẩm Chi Nam nói: “Vợ ơi, anh biết rồi.”

Lâm Sách bên cạnh càng kinh ngạc.

Alpha này hơn phân nửa là alpha cao cấp.

Một alpha cao cấp nguyện ý dẫn omega của mình đi siêu thị thậm chí lại dịu dàng, nghe lời như vậy đã vượt qua tưởng tượng của Lâm Sách.

Thẩm Chi Nam đưa những quả cam mà Hoa Thiên Sương đã nhặt đưa cho Lâm Sách, toàn bộ quá trình Hoa Thiên Sương vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng giúp đỡ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Thẩm Chi Nam.

Ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, tình yêu và quyến luyến.

Thời điểm rời đi, Lâm Sách không nhịn được mà cảm thán: “Alpha của cậu… Rất yêu cậu.”

Nhìn omega mang thai một mình đem túi đồ bỏ vào cốp xe, lại tự mình lái xe rời khỏi siêu thị, Thẩm Chi Nam nhéo nhéo ngón tay của Hoa Thiên Sương.

“Bệ hạ, có phải ở Trái Đất, địa vị giữa alpha và omega không bình đẳng đúng không?” Thẩm Chi Nam tò mò hỏi.

Tuy rằng mấy ngày này cậu đều ở trong phòng nhưng thông qua TV cũng ít nhiều biết được alpha và omega không hề bình đẳng với nhau.

Nhân vật nắm giữ quyền thế, chính phủ của Trái Đất hay là người giàu có nổi tiếng nào đó đều là alpha.

Hoa Thiên Sương ôm eo Thẩm Chi Nam đi về hướng ô tô: “Địa vị của alpha và omega giống như địa vị của alpha và omega trên tinh tế khi ta chưa thống nhất, địa vị omega thấp hơn alpha, cả cuộc đời của bọn họ chỉ sống vì alpha, trở thành bạn đời của alpha vì alpha mà sinh con đẻ cái.”

Hoa Thiên Sương mở cửa xe cho Thẩm Chi Nam, thời điểm Thẩm Chi Nam cúi người chuẩn bị vào liền bị alpha ôm lấy eo, đôi môi anh hôn lên vành tai Thẩm Chi Nam rồi nhỏ giọng nói: “Muốn em gọi chồng.”

Gương mặt Thẩm Chi Nam đỏ bừng nhìn Hoa Thiên Sương: “Ch… Chồng.”

Rõ ràng vừa nãy có người ở bên cạnh mà cậu gọi một tiếng chồng cũng không có cảm thấy ngại ngùng chút nào.

Hoa Thiên Sương vừa lòng gật đầu, lúc này anh mới buông omega trong tay ra.

Tài xế chờ đợi ở bãi giữ xe yên lặng mở cốp xe.

Nơi mà Thẩm Chi Nam và Hoa Thiên Sương ở là nơi xa hoa bậc nhất, tầng càng cao giá càng cao.

Cho dù người có tiền đi nữa thì cũng không nhất định có thể mua được nhà ở tầng cao.

Đặc biệt là nơi mà hai người đang ở, người ở đây đều vô cùng tò mò rằng nhà ai quyền quý tới mức có thể mua được nơi này.

Là người siêu cấp giàu có hay vẫn là người quyền cao chức trọng trong chính phủ?

Mặc kệ là thân phận nào đều đủ để cho mọi người bàn tán.

Tầng cao nhất sáng đèn, những người sống ở đây tức khắc nổ tung, tầng cao nhất luôn không có ai ở vậy mà bây giờ đã có rồi?

[Tầng cao nhất sáng đèn cũng đã được vài hôm rồi, mấy ngày hôm trước còn thấy trực thăng bay tới đây, vậy là chủ nhân của tầng cao nhất trở về rồi à?]

[Tuy rằng tầng cao nhất đã sớm bị mua rồi nhưng vẫn không ai nhìn thấy có ai vào ở. Nếu chủ nhân của tầng cao nhất đã trở lại, chúng ta có nên tổ chức tiệc chào mừng không?]

{Được đó, ý tưởng này rất tốt.]

[Đúng đấy, sau này đều là hàng xóm của nhau, làm quen với nhau trước cũng tốt, nhưng mà làm sao để liên lạc với bên đó?]

Cuộc trò chuyện chìm vào im lặng.

Bọn họ rất muốn tạo mối quan hệ với người sống ở đó nhưng căn bản bọn họ không có cơ hội.

Ngoại trừ biết tầng cao nhất có người ở thì bọn họ cũng không biết chủ nhân ở đó mặt mũi ra làm sao.

Lúc này Thẩm Chi Nam còn không biết mình và Hoa Thiên Sương đã trở thành tiêu điểm nơi này.

Khi mang thai tháng đầu tiên, cậu và đứa con trong bụng đấu trên trời dưới đất.

Mới đầu Thẩm Chi Nam còn lo lắng con của cậu có bị ảnh hưởng hay không.

Sau đó cậu lại phát hiện cho dù cậu có nhảy nhót như thế nào đi nữa thì đứa bé trong bụng vẫn rất ngoan, rất an toàn cho nên cậu dứt khoát đánh cho đám alpha gào khóc.

Vốn tưởng rằng thời điểm mang thai lại nhẹ nhàng như vậy nhưng hơn một tháng trôi qua, đứa con trong bụng cũng ngày càng lớn, Thẩm Chi Nam cũng từ từ có phản ứng của một người mang thai.

Tuy không có nôn mửa nhưng cậu lại tham ăn tham ngủ.

Cả người đều cảm thấy lười.

Vừa mới ăn cơm xong, Hoa Thiên Sương còn ở trong phòng bếp rửa chén vậy mà Thẩm Chi Nam đã nằm trên giường ngủ say sưa, đứa bé cũng theo cậu mà chìm vào trong giấc ngủ.

Thẩm Chi Nam mơ một giấc mơ.

Cậu đang ngâm mình trong làn nước lại như đang trôi nổi trên không trung.

Một quả trứng to bằng nắm tay đột nhiên bay tới trước mặt cậu.

Chẳng lẽ đây là mộng thai trong truyền thuyết?

Trước kia Thẩm Chi Nam có nghe nói omega mang thai sẽ mơ thấy đứa con của mình.

Quả trứng tròn vo trước mặt Thẩm Chi Nam được bao bọc bằng lớp vỏ giống như vảy rắn, chỉ là không giống với đuôi rắn màu đen của Hoa Thiên Sương.

Quả trứng này màu trắng còn lấp lánh ánh sáng trông rất xinh đẹp.

“Cục cưng… Con là cục cưng của ba nhỏ sao?” Thẩm Chi Nam duỗi tay chạm vào quả trứng.

Quả trứng vui sướиɠ chủ động bay vào trong lòng bàn tay Thẩm Chi Nam giống như làm nũng mà không ngừng cọ tới cọ lui.

“Ba nhỏ… Ba nhỏ…”

Đột nhiên bé con mở miệng gọi ba nhỏ đã dọa Thẩm Chi Nam tỉnh giấc.

Vừa mới mở mắt, Thẩm Chi Nam đã nhìn thấy Hoa Thiên Sương đang lo lắng mà ôm cậu vào trong l*иg ngực: “Nam Nam… Nam Nam…”

Hoa Thiên Sương hôn lên gương mặt Thẩm Chi Nam, pheromone bao lấy an ủi omega.

“Có chuyện gì vậy em?” Hoa Thiên Sương hôn hôn chóp mũi Thẩm Chi Nam, bàn tay anh chạm vào bụng nhỏ của cậu.

Khi anh vừa mới hỏi xong, lòng bàn tay cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đang chuyển động.

Chính xác mà nói, trứng nhỏ trước mặt vẫn luôn yên tĩnh nay càng lúc càng năng động.

“Con động, con của chúng ta đang động.” Lần đầu tiên cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ chuyển động mang tới cho Thẩm Chi Nam một cảm giác thật kỳ diệu.

Mới lạ cũng thật vui sướиɠ.

Cậu nói cho Hoa Thiên Sương về giấc mơ của cậu.

Hoa Thiên Sương ôm lấy Thẩm Chi Nam, khóe miệng anh hơi cong lên: “Là mộng thai, em à, đứa nhỏ rất muốn nói chuyện với em.”

Thẩm Chi Nam cúi đầu sờ bụng, đôi mắt cậu nhìn sườn mặt anh tuấn của Hoa Thiên Sương, đột nhiên hỏi: “Hoa Thiên Sương, có phải anh đã khôi phục lý trí từ lâu rồi đúng không?”

Alpha anh tuấn cao lớn mỉm cười hôn lên đôi môi Thẩm Chi Nam: “Mặc kệ là mất đi lý trí hay là khi khôi phục thì chuyện ta yêu em khi khôi phục với không khôi phục có khác nhau sao?”

Trong lòng Thẩm Chi Nam hừ lạnh, quả nhiên trực giác của cậu vẫn đúng.

Cái người này làm hại cậu lo lắng đến như vậy.

Thẩm Chi Nam đã sớm không còn cảm giác sợ hãi với Hoa Thiên Sương, cậu giơ tay chọc vào cơ ngực rắn chắc của alpha: “Vậy anh… Nếu anh đã khôi phục thì buổi tối không thể làm như vậy nữa…”

Ban ngày cứ đáng thương làm nũng với cậu, mở miệng là muốn “Vợ ơi hôn hôn”, “Muốn ôm vợ một cái”.

Ban đêm dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành cậu vậy mà lại đặt cậu trên giường rồi làm như vầy rồi như vầy…

“Không được, con cần pheromone.” Quả nhiên, Hoa Thiên Sương vẫn dùng lý do đó!

Chuyện gì nên làm vẫn phải làm.

Thẩm Chi Nam khóc không ra nước mắt: “Cũng không cần mỗi ngày đều làm, rõ ràng lúc trước hai ngày mới làm một lần…”

HÌnh như sau khi cậu nửa hóa thú được thì chỉ cần Hoa Thiên Sương ở cùng là mỗi buổi tối đều lôi kéo cậu vận động.

Tuy rằng cậu cũng… Cũng thích.

Nhưng mỗi ngày đều làm như vậy có phải quá nhiều hay không?

“Trước kia là sợ em không chịu được nhưng bây giờ Nam Nam có thể nửa hóa thú, có thể cũng đã tốt hơn, đương nhiên mỗi ngày đều làm là có thể.” Lý do đó của alpha ở góc độ nào đó cũng hợp lý, thậm chí anh còn học được cách làm nũng.

“Vợ ơi, bảo vật của ta, em thương ta đi…”

“Rốt cuộc là ai thương ai…”