Chương 48

Sau khi trở lại khách sạn tắm rửa, thời gian đã gần 7 giờ.

Nhân viên chương trình đã thông báo trước, trailer 《 nhìn xem thế giới 》 sẽ được đăng lên trên weibo và các nền tảng video lớn vào lúc 7 giờ 30 tối nay. Các khách mời phải hợp tác chia sẻ để tuyên truyền.

Diệp Nhàn Dương ngồi ở trên giường nghịch điện thoại di động một lát. Lần này, Tống Dực không cùng tới đây, nghe nói hắn có công việc khác phải xử lý, trong lúc đó đã gửi mấy tin nhắn bảo cô kiềm chế một chút, không cần hành động theo cảm tính, nên ẩn nhẫn một chút. Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ không làm được việc lớn.

Diệp Nhàn Dương nhắn trả lại bằng một biểu tượng cảm xúc: “Ít quản tôi lại.jpg”

Ngoài ra, Ôn Hiểu cũng gửi cho cô hai tin nhắn, hỏi cô quay chương trình như thế nào, có vui không.

Còn một khoảng thời gian nữa mới tới 7 giờ rưỡi. Dù sao Diệp Nhàn Dương cũng không có việc gì, dứt khoát gọi video cho Ôn Hiểu.

Không lâu sau cuộc gọi video được kết nối. Khuôn mặt Ôn Hiểu xuất hiện ở trên màn hình. Phía sau cô ấy sáng rực ánh đèn, trang trí tinh tế. Tiếng đàn dương ầm ưu nhã vang lên, hình như cô ấy đang ở trong một nhà hàng âm nhạc cao cấp.

“Nhàn Dương, em đã ghi hình xong chưa?”

Đôi mắt hạnh đen nhánh của Ôn Hiểu hơi cong. Nụ cười thản nhiên, giọng nói của cô nhẹ nhàng mang theo ý cười. Tâm tình Diệp Nhàn Dương không hiểu sao trở nên thoải mái hơn rất nhiều sau một ngày mệt mỏi.

“Xong rồi ạ. Chị đang ăn cơm sao?” Diệp Nhàn Dương lười biếng hỏi.

Ôn Hiểu gật đầu, sau đó quay màn hình thành thẳng đứng, rồi đi một vòng quanh nhà hàng.

Chắc hẳn nhà hàng đã được bao toàn bộ, ngoại trừ bàn của Ôn Hiểu thì không còn người nào khác.

“Chỉ có một mình chị sao? Đường Diệc đâu? Anh ta sao lại để một mình chị ……”

Diệp Nhàn Dương còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy phía sau Ôn Hiểu có một người đi tới. Ngón tay thon dài đặt trên bả vai cô ấy, nhẹ nhàng lấy đi điện thoại di động.

Ngay sau đó, một khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng xuất hiện ở trên màn hình.

“A, Chào Đường tổng!” Diệp Nhàn Dương cung kính kêu một tiếng, “Tôi bảo sao, một người đàn ông ân cần, tỉ mỉ như ngài sao có thể để chị Ôn Hiểu ăn cơm khô một mình. Rất hâm mộ ngài có thể ăn một bữa cơm với chị Ôn Hiểu.”

Ôn Hiểu nghe thấy hai chữ “cơm khô” không nhịn được cười ra tiếng.

(Cơm khô: có hàm ý ngầm nhấn mạnh một tư thế ăn uống táo bạo)

“Cút đi.” Đường Diệc ngồi trở lại chỗ, không kiên nhẫn nói.

Diệp Nhàn Dương bĩu môi, lẩm bẩm: “Tôi cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh. Anh trả điện thoại cho chị Ôn Hiểu đi.”

Không bao lâu sau, bên kia vang lên tiếng Ôn Hiểu trách cứ: “Anh có thể nói chuyện đàng hoàng hay không? Anh nói chuyện với một cô gái như vậy sao?”

Diệp Nhàn Dương tựa hồ lập tức tìm được chỗ dựa, phụ họa nói: “Đúng vậy, tôi chỉ là cấp dưới của anh thì cũng không sao. Nhưng nếu anh dám nói chuyện với chị Ôn Hiểu như vậy. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

Đường Diệc cười lạnh: “Cô dự định không bỏ qua cho tôi như thế nào?”

“Tôi, tôi……” Diệp Nhàn Dương ấp úng, “Chị, chị nhìn anh ấy kìa, cứ bắt nạt em!”

“Đường Diệc, trả điện thoại cho em.” Ôn Hiểu tăng thêm âm lượng.

Nghe vậy Diệp Nhàn Dương nhướng mày nhìn hắn ta.

Anh cho rằng trọng điểm là không buông tha cho anh sao? Đây mới chính là mục đích của tôi.

Đường Diệc trừng mắt nhìn cô một cái. Cách màn hình, hắn ta không có biện pháp làm gì được cô. Diệp Nhàn Dương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, làm mặt quỷ với hắn ta.

Nhưng mà ngay sau đó Diệp Nhàn Dương phát hiện phía sau Đường Diệc có một người đi tới không nhanh không chậm.

Sau khi nhìn rõ bộ dáng người nọ, Diệp Nhàn Dương nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh, thu hồi bộ mặt tà ác của mình, nói: “Chào chú nhỏ!”

Đường Diệc đang thắc mắc sao cô thay đổi sắc mặt như lật sách thì lại nghe thấy âm thanh gọi chú nhỏ ngọt ngào và trong trẻo này.

Hắn ta quay người lại thấy Thịnh Yến đi đến trước mặt mình. Hắn quay đầu lại cảnh cáo, trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái.

Diệp Nhàn Dương ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn chằm chằm Thịnh Yến.

Thịnh Yến mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ như rượu vang, thắt cà vạt gọn gàng. Hai chân dài được bọc kín bởi chiếc quần tây, nhìn vừa dài vừa thẳng, rắn chắc có lực.

Thịnh Yến đi đến phía sau Đường Diệc, nhìn cô trên màn hình, mỉm cười, phối hợp nói: “Xin chào.”

Hắn ngồi xuống bên phải Đường Diệc, chỉ còn lại đường cong cơ bắp rắn chắc của cánh tay trên màn hình.

Diệp Nhàn Dương tiếc nuối thở dài. Cô còn chưa kịp nhìn nhiều đâu. Cô thu hồi tầm mắt, khuôn mặt cười như không cười nhìn Đường Diệc.

“Đường tổng.” Diệp Nhàn Dương không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như trước nữa. Cô nghiêm túc gọi, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thịnh Yến.

Đường Diệc có lẽ nhận ra động tác nhỏ của cô, cố ý quay camera sang phía bên kia, làm cho cô không nhìn được cái gì.

Diệp Nhàn Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.

“Nghe nói cô lại gặp rắc rối à?” Đường Diệc chậm rãi nói.

Diệp Nhàn Dương nhíu mày, “Ai nói xấu sau lưng tôi vậy? Tôi cư xử rất quy củ, sao có thể gặp rắc rối.”

Đường Diệc đặt điện thoại lên bàn, màn hình quay lên phía trần nhà.

Diệp Nhàn Dương nhìn chằm chằm trần nhà, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồ ăn va chạm phát ra.

“Tống Dực nói cô đánh Lương Nguyệt?” Đường Diệc hỏi.

Diệp Nhàn Dương sửng sốt, Thịnh Yến vẫn còn đang ngồi ở bên cạnh! Không thể huỷ hoại hình tượng của cô chứ!

Diệp Nhàn Dương lập tức phản bác: “Không có. Anh đừng nghe cậu ta nói bừa.”

“Ồ?”

“Tối hôm nay không phải sẽ có video trailer sao? Trong đó có một đoạn tắt đèn, cô ta đột nhiên tới nhéo miệng vết thương của tôi, ngay cả vảy miệng vết thương cũng bị rơi ra! Tôi đã nói với cô ta, bảo cô ta buông tay nhưng cô ta cố ý không bỏ qua cho tôi, còn muốn cọ vào vết thương trên đùi tôi. Lúc đấy tối như vậy, tôi lại không nhìn thấy nên tôi… tôi mới giơ tay lên, tát vào mặt cô ta một cái.”

Đường Diệc: “?”

Diệp Nhàn Dương ho khan một tiếng, “Thật, thật sự……”

Tuy thật sự là như thế nhưng Diệp Nhàn Dương vẫn cảm thấy lời nói của mình có chút chột dạ.