Kế tiếp là vị khách mời cuối cùng.
Đi đến ngoài cửa phong vị khách mời thứ bảy —— Lương Nguyệt, Diệp Nhàn Dương cầm thẻ dự phòng mở cửa. Hứa Ấu Lãng bưng một chậu nước đi phía sau cô.
Trước khi bước vào, Diệp Nhàn Dương nói với ống kính: “Haiz… Vận khí của chị Lương Nguyệt thật không tốt, không chỉ phải đơn độc một mình còn bị chọn phải phương thức đánh thức tệ như vậy. Các vị khách mời khác vẫn còn tương đối tốt.”
“Thật xin lỗi, chị Lương Nguyệt.”
Diệp Nhàn Dương nhận lấy chậu nước trong tay Hứa Ấu Lãng, đi vào phòng cùng nhân viên quay phim. Xung quanh tối tăm, không có ánh sáng, trên giường có một chỗ căng phồng.
Diệp Nhàn Dương đi đến mép giường, không chút do dự hắt nước lên giường.
“Thức dậy đi bạn đồng hành của tôi!”
“A ——”
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng hét chói tai.
Lương Nguyệt ngồi bật dậy từ trên giường, hoảng sợ mở to mắt.
Ánh đèn phía trước Camera chiếu lên vị trí đầu giường, đủ để nhìn thấy rõ ràng tình huống trong phòng.
Tổ chương trình chuẩn bị nước ấm. Mặc dù Diệp Nhàn Dương có chút ý định báo thù riêng nhưng khi ra tay vẫn lưu tình, phần lớn nước đều hắt ở trên chăn.
Lương Nguyệt và Diệp Nhàn Dương bốn mắt nhìn nhau. Trên người ướt đẫm, lại nhìn chậu nước trống rỗng trong tay Diệp Nhàn Dương, lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Diệp Nhàn Dương, cô điên rồi sao?!” Lương Nguyệt kêu lên.
Diệp Nhàn Dương nhìn cô ta ngây người một chút, nhanh chóng nghiêng người chắn cameras lại.
Lương Nguyệt mặc một bộ áo ngủ tơ tằm gợi cảm, để lộ phần lớn làn da trắng như tuyết. Ngoại trừ cái này, bên trong cũng không mặc cái gì. Lớp vải mỏng sau khi bị thấm nước làm phong cảnh bên dưới như ẩn như hiện.
Cũng may người quay phim vào cùng với cô cũng là một cô gái. Sau khi phát hiện động tác của Diệp Nhàn Dương thì vô cùng ăn ý chuyển camera sang chỗ khác.
Diệp Nhàn Dương nhẹ nhàng thở ra, có chút thành khẩn nói: “Xin lỗi, là tổ chương trình sắp xếp.”
Lương Nguyệt tức giận mắng: “Cô đánh rắm à!”
Diệp Nhàn Dương quay người vỗ nhẹ camera, “Cô có tin hay không thì tùy. Bằng không sao cô không tới đây nhảy cho mọi người xem đi?”
Lương Nguyệt nhìn theo ánh mắt cô, thấy camera, tựa hồ cũng không để ý bản thân bị lộ chỗ riêng tư ra ngoài. Cô ta không thèm để ý, vén chăn lên, đôi chân trắng nõn và nhẵn nhụi lộ ra ngoài.
Nếu cô ta muốn khoe khoang, Diệp Nhàn Dương sẽ cho cô ta cơ hội này.
Ánh mắt Diệp Nhàn Dương nhìn cô ta một vòng từ trên xuống dưới, nói: “Không phải hôm qua tổ chương trình đã nói với cô là hôm sau sẽ có nhiệm vụ, phải mặc quần áo ngủ cẩn thận sao. Hay là cô muốn dựa vào thân hình để tranh thủ tăng lượt theo dõi?”
Người quay phim hiển nhiên đã biết vướng mắc giữa Diệp Nhàn Dương và Lương Nguyệt. Dù sao chuyện phát sinh trong thời gian tắt đèn không phải chuyện bí mật trong tổ chương trình. Cô ấy lựa chọn không để ý đến chuyện đang xảy ra, im lặng quay lại một màn này.
Lương Nguyệt bị cô nói không còn chút mặt mũi nào, yên lặng không lên tiếng.
Diệp Nhàn Dương đã thành công đánh thức cô ta, cũng không muốn ở lại lâu, nói một câu “Nửa giờ sau tập hợp ở phòng 1322” rồi dẫn người quay phim rời khỏi phòng.
“Thế nào? Cô ta phản ứng như thế nào?” Hứa Ấu Lãng canh giữ ở cửa, thấy Diệp Nhàn Dương đi ra thì hưng phấn hỏi.
Diệp Nhàn Dương ho khan một tiếng, hắng giọng hét lớn: “Diệp Nhàn Dương, cô điên rồi à?!”
Hứa Ấu Lãng cười đến mức không đứng thẳng người được. Hơn nữa Diệp Nhàn Dương cũng không cố ý hạ thấp giọng nói. Sau khi Lương Nguyệt nghe thấy thì tức giận ném gối về phía cô.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Diệp Nhàn Dương kịp thời đóng cửa phòng lại.
Hai người tới nhà hàng ăn một chút gì đó mới trở về phòng 1322.
Bởi vì thời gian còn quá sớm, các khách mời hoặc nằm hoặc dựa vào trên sô pha, híp mắt ngủ thϊếp đi.
Mọi người thật sự không có tinh thần mà ầm ĩ, chỉ tùy tiện rửa mặt, thay đổi quần áo bình thường. Sau khi rời khỏi thảm đỏ và camera thì không khác gì người bình thường.
“Mọi người không ăn một chút gì đó sao?”
Diệp Nhàn Dương ôm một lọ sữa chua đi vào phòng, thấy mọi người đều bộ dáng uể oải, ỉu xìu.
Vị khách mời nữ được Diệp Nhàn Dương dùng “thuật liếc mắt đưa tình” —— Tần Giác nhìn cô một cái. Đại khái là nhớ tới chuyện xảy ra cách đó không lâu, toàn bộ vành tai cô ấy đỏ bừng, nói: “Lát nữa chúng tôi sẽ ăn trên máy bay.”
“Ồ.” Diệp Nhàn Dương không để ý nhiều, gật đầu.
Tổ chương trình đã mua vé máy bay đến thành phố khác cho bọn họ lúc 6 rưỡi. Khoảng cách từ khách sạn đến sân bay mất 50 phút đi xe. Loại trừ trường hợp đột xuất có thể xảy ra, tổ chương trình hy vọng bọn họ có thể xuất phát trước 5h10p.
Các khách mời lần lượt tới. Thấy thời gian đã sắp đến 5 giờ nhưng Lương Nguyệt vẫn chưa xuất hiện.
Một vị khách mời hỏi Diệp Nhàn Dương: “Cô đã đánh thức cô ta chưa thế?”
Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Ừm, có lẽ cô ấy muốn thu dọn một chút.”
Mọi người đợi cô ta gần hai mươi phút. Đối với người vừa mới quen biết mà nói, như vậy có vẻ không thể tạo ra ấn tượng tốt.
Nhưng mà ở trước ống kính, mọi người không có khả năng trực tiếp bày tỏ sự bất mãn mà chỉ có thể bày tỏ sự bất mãn trong lòng bằng sự im lặng và tiếng hít thở sâu.
Cuối cùng, khi sắp 5h10p, sự kiên nhẫn của Diệp Nhàn Dương đã tới cực hạn.
Cô đi đến trước mặt tổ quay phim, vô cùng nghiêm túc và chân thành nói: “Hình như tôi chưa thành công đánh thức vị bạn đồng hành này. Có thể cho tôi cơ hội thi triển lại một lần ‘ thủy thuật ’ nữa không?”
Hứa Ấu Lãng giơ tay đồng ý: “Lại cho chúng tôi một cơ hội đánh thức cô ta đi.”
Tổ quay phim không trả lời Diệp Nhàn Dương, bất đắc dĩ để nhân viên chương trình tiếp tục đi thúc giục.