Người phụ nữ quả thực trợn mắt há hốc mồm. Diệp Nhàn Dương không phải thích Đường tổng đến điên rồi chứ. Cô ta dùng hết thủ đoạn muốn bò lên trên giường của hắn nhưng đều thất bại thảm hại, sao bây giờ lại trở thành “Cha mẹ tái sinh” vậy?
Diệp Nhàn Dương khóc vô cùng thương tâm. Một bàn tay trắng nõn đưa tới, nhét khăn giấy vào trong lòng bàn tay cô, đau lòng nói: “Diệp tiểu thư, nếu đây là sự thật, cảnh sát và Đường tổng sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý.”
“Cảm ơn chị, chị Ôn Hiểu. Chị thật sự là người tốt……” Diệp Nhàn Dương lau nước mắt.
“Cô ngồi xuống trước đi.” Ôn Hiểu nắm cánh tay Diệp Nhàn Dương, đỡ cô ngồi xuống trên sô pha, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Không sao, không có việc gì.”
Chóp mũi Diệp Nhàn Dương đột nhiên trở nên chua xót, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
Chị Tiên nữ thật sự rất dịu dàng. Đã lâu rồi Diệp Nhàn Dương chưa gặp được người như vậy.
Cô ôm Ôn Hiểu, bật khóc.
Tay đau quá, chân cũng rất đau.
Ôn Hiểu không đẩy cô ra, nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng dỗ dành, nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ trả cho cô một lời giải thích hợp lý.”
“Đường Diệc, báo cảnh sát đi. Bọn họ tùy tiện lăng mạ, tung tin đồn thất thiệt. Bọn họ nên chịu trừng phạt.” Ôn Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Đường Diệc, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Người phụ nữ nhất thời hoảng sợ, “Không, không phải…… Đường tổng, là do cô ta đánh tôi!”
“Hơn nữa, hơn nữa, điều tôi nói đều là sự thật! Diệp Nhàn Dương nhân cơ hội ngài say rượu, chủ động đưa ngài về nhà……”
Nghe vậy, Diệp Nhàn Dương ngẩng đầu nói: “Đường tổng có ơn với tôi. Tôi cũng chỉ muốn đưa anh ấy về nhà. Tôi làm sai rồi sao?”
Người phụ nữ kia: “Sinh nhật của ngài, cô ta tự mình làm bánh bông lan cho ngài……”
Diệp Nhàn Dương: “Đường tổng đối với tôi mà nói giống như cha mẹ. Tôi muốn chúc mừng anh ấy là tôi sai rồi sao?”
Người phụ nữ chỉ vào Diệp Nhàn Dương, tức giận đến run cả người, “Cô, cô! Nói hươu nói vượn!”
Diệp Nhàn Dương nói: “Tất cả lời tôi nói đều là lời từ đáy lòng.”
Ở trong truyện gốc, Đường Diệc bỏ tiền ra hỗ trợ nguyên thân nhưng ngay từ đầu đã nói rất rõ ràng, giữa bọn họ ngoài tiền và tài nguyên sẽ không có bất luận liên quan gì. Cho nên dù nguyên thân yêu hắn đến phát cuồng nhưng cũng không nói ra miệng. Bởi vì một khi nói ra tất nhiên sẽ bị hắn đuổi đi. Chuyện thân mật nhất của nguyên thân với Đường Diệc chính là một lần hắn say rượu nên đưa hắn về nhà. Hay là ngày lễ, ngày Tết lấy cớ tặng chút quà nhỏ.
Vốn dĩ từ khi quen biết đến khi kết thúc, cô ấy cũng không có bất luận tổn thất gì. Nhưng mà chấp niệm của nguyên thân thật sự rất sâu cho nên mới có ý đồ xấu lên trên người Ôn Hiểu, lúc này mới dẫn đến việc Đường Diệc trả thù.
Đường Diệc nhìn Diệp Nhàn Dương như đang suy tư gì đó, tựa hồ đang suy đoán tính chân thật trong lời nói của cô.
Thân thể người phụ nữ run rẩy, “Vậy trong khoảng thời gian này, cô lì lợm la kiếm Đường tổng là vì cái gì?”
Diệp Nhàn Dương sửng sốt. Đúng vậy, trong khoảng thời gian Ôn Hiểu về nước này, nguyên thân trở nên phát điên, mấy lần vây quanh Đường Diệc nói mấy câu kỳ quái. Chuyện này phải giải thích như thế nào đây?
“Nhìn xem! Cô cũng không nói được ra, đúng không? Đường tổng, Ôn tiểu thư, cô ta chính là kẻ lừa đảo……”
“Oa oa!”
Người phụ nữ còn chưa dứt, Diệp Nhàn Dương bật khóc, nhào vào trong ngực Ôn Hiểu.
“Từ nhỏ cha mẹ tôi đã ly dị, chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của người thân. Tôi chỉ sợ hãi…… Sợ Đường tổng sẽ không cần tôi nữa…… Nếu tôi biết Ôn tiểu thư là người tốt như vậy. Tôi nhất định sẽ không làm như vậy…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Nước mắt Diệp Nhàn Dương làm ướt quần áo Ôn Hiểu, tiếng khóc nghẹn ngào làm cho người nhìn thấy thương xót.
“Nhàn Dương, cô không làm sai.” Ôn Hiểu nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ tức giận đến mức dậm chân, tức giận nói: “Ôn tiểu thư, cô đừng để cô ta lừa!”
“Đủ rồi.” Ôn Hiểu lạnh giọng trách mắng.
Diệp Nhàn Dương bị dọa run cả người. Ôn Hiểu nhận thấy, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng trấn an cô.
Diệp Nhàn Dương hít mũi, trong lòng vô cùng cảm động. Thế giới này sao có thể có một cô gái như thế chứ! Đừng tốt bụng quá mức như vậy mà!
Đây là mị lực của nữ chủ sao? Khó trách Đường Diệc cam tâm tình nguyện thủ thân như ngọc vì cô ấy.
“Đường Diệc, đây là nhân viên công ty anh, xin anh xử lý tốt chuyện này.”
Tính tình Ôn Hiểu ngoài mềm trong cứng, lúc nghiêm túc, quyết đoán thì cũng không kém Đường Diệc.
Diệp Nhàn Dương ngồi dậy, nhìn thấy nước mắt mình làm ướt quần áo Ôn Hiểu, sau đó có chút xấu hổ, “Thực xin lỗi, em lại gây phiền toái cho chị rồi.”
Ôn Hiểu lắc đầu, “Không có việc gì.”
Diệp Nhàn Dương tiếp tục nói: “Báo cảnh sát thì không cần. Dù sao em cũng ra tay đánh cô ấy. Hay là để cô ta đến bệnh viện kiểm tra trước, tiền thuốc men……”
“Tiền thuốc men công ty chi trả.” Ôn Hiểu tiếp lời Diệp Nhàn Dương.
“Chị……” Diệp Nhàn Dương cảm động không thôi, nhất thời cảm thấy Đường Diệc căn bản không xứng với chị tiên nữ xinh đẹp, tốt bụng như vậy.
Đối với phương thức xử lý của người trong lòng, Đường Diệc hoàn toàn không có dị nghị gì, trực tiếp yêu cầu người phụ nữ tự mình đến bệnh viện.
Sau khi người phụ nữ rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại ba người Diệp Nhàn Dương.
Diệp Nhàn Dương tựa vào bả vai Ôn Hiểu, làm nũng: “Ôn tiểu thư, chị thật sự là người tốt. Về sau em có thể làm bạn với chị không?”
Ôn Hiểu mỉm cười, nói: “Đương nhiên có thể.”
Đường Diệc ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào bàn tay Diệp Nhàn Dương đang ôm Ôn Hiểu. Diệp Nhàn Dương đã chú ý tới cũng không hoảng sợ chút nào.
Mọi người đều biết, trong những câu chuyện tình yêu ngọt ngào, nhân vật nữ duy nhất có thể đắc tội nam chủ mà còn bình yên vô sự ngoại trừ nữ chủ thì cũng chỉ còn bạn thân của nữ chủ.
Diệp Nhàn Dương quyết định, cô muốn trở thành bạn tốt của chị tiên nữ. Về sau không chỉ không bị Đường Diệc trả thù mà có khi để có thể ở bên cạnh chị tiên nữ, nói không chừng anh ta còn phải lấy lòng mình nữa.
“Chị, chị thật xinh đẹp.”
Ôn Hiểu xấu hổ cúi đầu, “Cảm ơn.”