Chương 37

Một đám người không quen thuộc ngồi cùng nhau, bởi vì không có nhiều chủ đề để nói nên không khí rơi vào xấu hổ.

Cũng may Diệp Nhàn Dương miễn cưỡng được coi như là một người thích nghi tốt, chủ động dẫn dắt đề tài, không đến mức mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Qua cuộc nói chuyện phiếm, hầu hết bọn họ đều lần đầu tiên tham gia chương trình giải trí, không có bất cứ kinh nghiệm gì.

Có lẽ biểu hiện của Diệp Nhàn Dương rất bình tĩnh, một vì khách mời tò mò hỏi: “Nhàn Dương, chẳng lẽ đây không phải lần đầu tiên cô tham gia chương trình này sao?”

Diệp Nhàn Dương có chút khát nước, thấy trên bàn có để đĩa trái cây, cô làm như nhà mình, lột một quả cam ra trả lời nói: “Đây là lần đầu tiên đó.”

Người nọ cười nói: “Sao tôi thấy cô có vẻ rất quen thuộc.”

Diệp Nhàn Dương ăn một múi cam, sắc mặt như thường, đưa quả cam cho một người bên cạnh.

“Chương trình giải trí không giống đóng phim, coi như liên hoan giữa bạn bè là được.”

Có lẽ các vị khách mời cũng cảm thấy khát nước, lại không trực tiếp lấy giống như Diệp Nhàn Dương. Anh tôi dứt khoát nhận lấy quả cam cô đưa tới, ăn một múi, sắc mặt hơi cứng lại. Sau đó, vô cùng ăn ý trao đổi một ánh mắt với Diệp Nhàn Dương, lại đưa quả cam cho người bên cạnh.

Một quả cam bắt đầu từ trong tay Diệp Nhàn Dương lại truyền một vòng lớn. Đến lượt một người cuối cùng đi đúng lúc Hứa Ấu Lãng cũng từ cửa đi vào.

“Mọi người đang ăn gì đó?”

Hứa Ấu Lãng thấy một đám bọn họ đang phồng quai hàm, tò mò hỏi.

“Cam.” Ánh mắt Diệp Nhàn Dương hất ý bảo vị khách mời bên cạnh, nhét toàn bộ quả cam còn lại vào trong tay Hứa Ấu Lãng, “Rất ngọt.”

Hứa Ấu Lãng nhìn quả cam còn thừa gần một nửa, vẻ mặt nghi hoặc: “Nếu thật sự ngọt, quả cam này còn có thể truyền tới tay tôi sao?”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Chẳng trách người ta nói đỉnh cao của trí tuệ của đời người là lúc năm ba trung học.

Mặc dù vậy Diệp Nhàn Dương vẫn chịu đựng vị chua trong miệng, ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Không tin cậu thử một lần đi.”

Diệp Nhàn Dương bày ra bộ dáng không sao cả.

Hứa Ấu Lãng nhìn những người khác, lại nhìn Diệp Nhàn Dương không thèm để ý, bán tín bán nghi bóc mọt múi cam đưa vào trong miệng. Đầu lưỡi tiếp xúc với nước của quả cam làm đồng tử cậu ta hơi co lại, hài lòng gật đầu, lại bóc lấy một múi tiếp tục ăn.

Hứa Ấu Lãng gật đầu nói: “Quả thật rất ngọt, xem ra là tôi trách oan cô rồi.”

Diệp Nhàn Dương: “?”

“Vị giác của cậu không sao chứ?” Diệp Nhàn Dương nghi hoặc hỏi.

Hứa Ấu Lãng nói: “Không sao cả, thật sự rất ngọt, có lẽ cô ăn đúng vào múi không ngọt, không tin cô hỏi bọn họ xem.”

Nói xong, Hứa Ấu Lãng lại ăn thêm một múi.

Diệp Nhàn Dương nhìn về phía những vị khách mời khác. Bọn họ không hẹn mà cùng gật đầu.

“Đúng vậy, tôi ăn rất ngọt.”

“Tôi không thích ăn cam nhưng quả cam này quả thật rất ngọt.”

“Ngọt.”

……

Quả cam trong tay Hứa Ấu Lãng chỉ dư lại một múi cuối cùng. Thấy lại sắp lại vào trong miệng cậu ta, Diệp Nhàn Dương không khỏi tin tưởng, ngăn cản nói: “Tôi thử lại.”

Hứa Ấu Lãng liếc mặt nhìn cô một cái, “Dựa vào cái gì? Cô không tự đi mà bóc ấy.”

Cậu ta bảo vệ như vậy, nửa quả cam còn lại chắc chắn là ngọt.

“Để tôi thử lại!”

Diệp Nhàn Dương đi đến trước mặt cậu ta, cướp lấy múi cam cuối cùng, bỏ vào trong miệng. Ngay lập tức vị chua làm cho khuôn mặt cô nhăn nhó.

“Xuýt…… Chua quá!”

Tiếng thở dài của Diệp Nhàn Dương dường như bật ra chốt mở than thở của những vị khách khác:

“Các người mua cam ở chỗ nào vậy? Đã chín chưa thế?”

“Đời này tôi chưa bao giờ ăn quả cam nào lại chua như vậy.”

……

Cuối cùng Diệp Nhàn Dương cũng coi như gieo gió gặt bão.

“Xem như cậu lợi hại!”

Hứa Ấu Lãng nhún vai, “Như nhau, như nhau.”

Trải qua một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, mọi người rõ ràng cũng trở nên thoải mái hơn, có thể đùa giỡn với nhau một cách tự nhiên.

Hứa Ấu Lãng ngồi ở bên tay trái Diệp Nhàn Dương. Khi mọi người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, cậu ta ghé sát vào tai Diệp Nhàn Dương hỏi: “Cô cố ý đúng không?”

Diệp Nhàn Dương cười nhạo: “Bằng không thì sao? Tôi sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy.”

Hứa Ấu Lãng nhìn chằm chằm cô nhìn vài giây, “Cô cũng khá thông minh đấy.”

Diệp Nhàn Dương ngoài cười nhưng trong không cười, “Cậu cũng thật tốt bụng, chỉ để lại cho tôi một múi.”

Hứa Ấu Lãng không có ý kiến gì, vươn tay phải về phía cô, “Vậy thì hợp tác vui vẻ?”

Diệp Nhàn Dương vỗ tay cậu ta tượng trưng, khịt mũi nói: “Nhóc con ít học chuyện người lớn thôi.”

“Tôi vừa tổ chức sinh nhật 18 tuổi vào tháng trước.”

“Ồ? Vậy cậu có muốn tôi hỏi giúp cậu một chút. Chị Ôn Hiểu có thích nhóc con mới tròn 18 tuổi hay không không?”

Hứa Ấu Lãng chưa bao giờ cãi thắng Diệp Nhàn Dương, đành phải tức giận ném cho cô một cái trừng mắt.

Sau khi tất cả khách mời đến đông đủ, tổ chương trình tuyên bố muốn mọi người cùng chơi một trò chơi.

“Chín vị khách mời của chúng tôi sẽ tham gia buổi ghi hình đầu tiên theo cặp. Bởi vì số người là số lẻ, cho nên sẽ có một vị khách mời một mình một tổ. Vì để chứng minh sự công bằng của chương trình, tiếp theo chúng tôi sẽ tắt toàn bộ đèn trong phòng. Các vị khách mời phân tán mỗi người một vị trí, các bạn có thể nhỡ kỹ vị trí khách mời mà mình muốn tổ đội. Khi tổ chương trình đếm ngược 5 giây cuối cùng trước khi bật đèn, hai khách mời đứng dựa lưng vào nhau sẽ trở thành một đội.”

Diệp Nhàn Dương đặt vấn đề: “Nếu cuối cùng có nhiều hơn một đội chỉ có một người thì sao? Dù sao cũng có khả năng cậu ta tìm tôi để lập tổ đội, mà tôi lại tìm người khác. Nhưng không thể phân biệt phương hướng, cũng không tìm thấy những người khác.”

Nhân viên chương trình nói: “Như vậy trò chơi sẽ tiếp tục đến khi chỉ còn một vị khách duy nhất một mình một đội.”

Diệp Nhàn Dương hít sâu một hơi. Tổ chương trình chơi ác như vậy sao? Nếu vẫn tiếp tục cho đến khi chỉ có một khách mời duy nhất một mình một tổ nhưng vị khách mời cuối cùng này vô luận trải qua mấy vòng chơi đều là người không được chọn. Như vậy không khỏi có chút xấu hổ và tàn nhẫn sao.

Những người khác cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.