Chương 36

Bởi vì chuyện này, tiếng nói chỉ trích trên mạng về 《 nhìn xem thế giới 》 mùa thứ ba ít hơn.

Diệp Nhàn Dương nhìn băng gạc lớn nhỏ trên người mình. Trong lòng cảm khái, cái này miễn cưỡng cũng được coi là gặp phúc ở trong họa.

Buổi tối, Hứa Ấu Lãng mang hoa tai tới cho cô, còn có bánh bông lan nhỏ Thịnh Yến mua, thuận tiện ăn một bữa cơm.

Trên bàn cơm, không biết vì sao Tống Dực lại nhắc tới “chú cún nhỏ rạng rỡ ánh mặt trời”.

Diệp Nhàn Dương nghi hoặc: “Cái gì vậy?”

Ôn Hiểu giải thích nói: “Cư dân mạng gắn CP cho em và Tiểu Lãng đấy, nói cậu ấy là chú cún nhỏ rạng rỡ ánh mặt trời.”

Diệp Nhàn Dương mở to hai mắt không thể tin được, nhìn về phía Hứa Ấu Lãng đang đỏ mặt, không nói gì.

“Ha……” Diệp Nhàn Dương che miệng lại, cúi người xuống.

“Diệp, Nhàn, Dương!”

Trên bàn cơm vang lên tiếng gầm gừ thẹn quá thành giận của Hứa Ấu Lãng.

***

Tuy rằng Diệp Nhàn Dương quang vinh bị thương nhưng thời gian ghi hình của chương trình cũng không bởi vậy mà thay đổi.

Hai ngày sau, buổi tối 7 giờ rưỡi, Diệp Nhàn Dương và Tống Dực cùng đi đến địa điểm ghi hình.

Bởi vì phần lớn khách mời đều không quen nhau cho nên trước khi chính thức ghi hình cần một phải quay một đoạn video chào hỏi trước.

Video chào hỏi cũng không có nội dung gì chủ yếu là để bọn họ làm quen với nhau, cũng để khán giả có thể hiểu sơ bộ về khách mời.

Khi Diệp Nhàn Dương xuất hiện ở khách sạn với bộ trang phục giản dị, một bậc thầy quay phim lập tức đi lên quay hình.

Quần áo Diệp Nhàn Dương đã che khuất vết thương trên người. Cô buộc tóc đuôi ngựa như ánh mặt trời trên cao, chào hỏi với ống kính.

Vào cửa lớn khách sạn, đi dọc theo thảm đỏ vào khu vực ngoài phòng thu âm.

Diệp Nhàn Dương không trực tiếp đi vào. Cô áp người vào cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong. Cô nói nhỏ với thầy quay phim: “Tôi là khách mời đầu tiên đến sao?”

Thầy quay phim lắc lư camera, biểu thị không phải, cũng bảo cô có thể trực tiếp đi vào, không cần gõ cửa.

Diệp Nhàn Dương hiểu rõ trong lòng, đẩy cửa đi vào.

Đập vào mắt là một căn phòng được trang trí đơn giản, xung quanh được bày biện thú bông và bảng quảng cáo. Giữa phòng đặt hai chiếc sô pha, có ba người đang ngồi ở đó.

“Xin chào.”

Diệp Nhàn Dương bước vào phòng, một gương mặt quen thuộc tiến lại gần cô.

Diệp Nhàn Dương không dấu vết liếc nhìn cô ta một cái, giơ tay bắt lấy tay cô ta, lễ phép trả lời lại: “Đã lâu không gặp.”

Người này không phải ai khác, chính là Lương Nguyệt. Người đã từng tranh chấp với Diệp Nhàn Dương trong bữa tiệc tối trước đây.

Trước mặt cô ta đã thay đổi phong cách thời trang thành một loại khác, không nóng bỏng như lần đầu gặp mặt. Phong cách thời trang rất giống khi Diệp Nhàn Dương thấy việc nghĩa hăng hái làm. Nhưng gương mặt cô ta trang điểm theo phong cách Âu Mỹ, không thích hợp với loại phong cách thời trang này.

“Oa! Sao cô vẫn lạnh lùng như vậy thế? Chẳng lẽ bởi vì cô không thân với mọi người sao?” Vẻ mặt Lương Nguyệt khoa trương, ánh mắt có ý tứ không rõ.

Diệp Nhàn Dương liếc nhìn cô ta một cái. Cô không biết rốt cuộc mình đắc tội cô ta chỗ nào mà lại để cô ta phải làm khó cô nhiều lần, còn muốn đào hố trước ống kính cho cô như vậy.

Diệp Nhàn Dương không quen với cô ta, lập tức quay đầu nhiệt tình chào hỏi hai người còn lại.

“Chào mọi người! Lần đầu tiên gặp mặt tôi chưa có cơ hội giới thiệu bản thân đàng hoàng. Tôi tên là Diệp Nhàn Dương, là một diễn viên không có kỹ năng diễn xuất.”

Diệp Nhàn Dương lần lượt bắt tay với hai người, lại nói: “Tôi muốn xin lỗi mọi người trước. EQ của tôi nổi tiếng là thấp. Có đôi khi tôi nói những lời mọi người không thích nghe thì cứ coi như tôi đang đánh rắm là được.”

Lương Nguyệt nhìn cô vượt qua người mình chào hỏi những người khác, hơn nữa biểu hiện vô cùng nhiệt tình và hiền hòa thì sắc mặt có chút khó coi.



“Chào em, Nhàn Dương. Trước đó ở trong bữa tiệc tối không có cơ hội trò chuyện mấy câu với em.”

Diệp Nhàn Dương cười nói: “Không sao. Về sau chúng ta có rất nhiều cơ hội nói chuyện phiếm.”

Mặc dù hai vị khách mời ở đây nghe được rất nhiều tin đồn về Diệp Nhàn Dương nhưng lại chưa từng chính thức tiếp xúc với cô.

Sau hai lần gặp mặt, ấn tượng của bọn họ với Diệp Nhàn Dương không thể nói tốt bao nhiêu. Nhưng ít nhất cũng nhiều hơn Lương Nguyệt ỷ vào có kim chủ chống lưng mà diễu võ dương oai.

Diệp Nhàn Dương nói chuyện với họ hai câu. Sau đó cô dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Lương Nguyệt sắc mặt xanh mét, ảo não vỗ trán, nói: “Ai da! Xem đầu óc tôi này! Sao có thể quên mất chị Lương Nguyệt được!”

“Chị Lương Nguyệt, thật xấu hổ. Chị cũng biết con người tôi không có đầu óc gì. Chắc chị sẽ không chấp nhặt với tôi nhỉ. Mau tới đây ngồi đi.”

Diệp Nhàn Dương quả thực là một kẻ liều lĩnh.

Một giây trước, Lương Nguyệt nói cô lạnh lùng. Giây tiếp theo, cô nhiệt tình chào hỏi với những người khác. Hơn nữa, cô còn cố ý nhấn mạnh bản thân không có EQ. Lúc này nếu Lương Nguyệt biểu lộ ra bất cứ sự không hài lòng nào lại thành cô ta cố tình gây rối.

Lương Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao! Xem ra là tôi hiểu lầm em gái rồi, còn tưởng em gái là một người lạnh lùng nữa đấy.”

Diệp Nhàn Dương điều chỉnh tốt vẻ mặt, mỉm cười nhìn đối phương, “Không có, lần đầu tiên gặp mặt, tôi không dám biểu hiện quá nhiệt tình, sợ mình không đúng mực.”

“Không sao đâu.”