Nguyên thân đắc tội nhiều người như vậy, Diệp Nhàn Dương cũng không sợ đắc tội thêm vài người nữa.
“Cô có nghĩ tới không? Tổ chương trình mời nhiều thêm một người như vậy. Nếu tập đầu tiên người xem không bài xích tôi thì người bị thay đi phải là ai đây?”
Ánh mắt của Diệp Nhàn Dương nhìn lướt qua từ trên người mọi người, khác với vẻ nóng nảy người phụ nữ kia lộ ra bên ngoài. Sau khi bọn họ nghe thấy Diệp Nhàn Dương nói thì không có bất kỳ phản ứng gì, nói cách khác trong lòng bọn họ tin tưởng vững chắc bản thân sẽ không trở thành người bị thay đổi.
Như vậy xem ra mọi chuyện cũng sáng tỏ.
Diệp Nhàn Dương cười một tiếng nói: “Vị quý cô này, chắc cô biết mình là khách mời dư thừa trong tổ chương trình đúng không?”
Diệp Nhàn Dương cố tình nhấn mạnh hai chữ “Dư thừa”.
Quả nhiên, người phụ nữ lập tức phản ứng giống như bị ai giẫm trúng chân vậy. Đôi mắt đẹp lấp lánh tia lửa, hận không thể thiêu chết Diệp Nhàn Dương.
Có lẽ Diệp Nhàn Dương nhận rõ tình huống bây giờ, biết nguyên thân không được ưa thích cho nên khi tiếp xúc đến ánh mắt của cô ta, cô cảm thấy một loại cảm giác vặn vẹo sảng khoái.
Diệp Nhàn Dương phủi phủi tro bụi không hề tồn tại ở trên người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nói như vậy, cô có thể có được cơ hội này đều hưởng lợi từ chỗ của tôi, cô cũng chỉ là vật phẩm thay thế dư thừa mà thôi.”
Khi còn nhỏ cha mẹ của Diệp Nhàn Dương ly hôn, cô đã sớm hình thành thói quen tự lập, tự bảo vệ bảm thân cho nên luyện được kỹ năng nhanh mồm dẻo miệng, không cần cô ra tay thì cũng có thể làm cho đối phương khó chịu muốn chết.
Diệp Nhàn Dương có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều nhìn về phía cô, hoặc kinh ngạc hoặc tìm tòi nghiên cứu.
Người phụ nữ tức giận đến mắt đỏ lên, năm ngón tay cuộn chặt vào trong lòng bàn tay.
Chỉ tiếc nơi này là giới giải trí theo đuổi danh lợi, không có ai cảm thấy cô ta đáng thương mà chỉ biết cảm thấy cô ta không biết lượng sức.
Dù sao thì giới giải trí là một nơi thích sự giả tạo, không nên để thù hận không thể đưa ra ánh sáng đặt ở trước mặt công chúng.
Mặc dù người phụ nữ tức giận đến cực điểm nhưng cô ta cũng biết không thể xảy ra xung đột ở chỗ này, chỉ có thể hung dữ trừng nhìn Diệp Nhàn Dương vài lần sau đó xoay đầu cố gắng làm cho hô hấp của mình bình tĩnh lại.
Diệp Nhàn Dương không hề để ý chút nào, cô di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giống như chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra vậy. Mỗi khi có người nhìn thẳng vào mắt của cô thì cô nhất định sẽ mỉm cười lễ phép đáp lại.
Vài phút sau, cánh cửa lớn phía sau mở ra, có vài người mặc đồ vest bước vào. Trong đó bao gồm Đường Diệc và cậu nhỏ của hắn —— Thịnh Yến.
Sau khi bọn họ xuất hiện hầu như hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, trong nháy mắt căn phòng chứa đựng hơn trăm người lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Nhàn Dương giống như phần lớn mọi người, ánh mắt một đường nhìn theo bọn họ đi về phía cái bàn ở phía trước.
Thịnh Yến mặc một bộ vest màu xanh đang nhỏ giọng nói chuyện với người đàn ông trung niên đi bên cạnh, hắn có bóng dáng cao lớn và hai chân thon dài. Trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ ưu nhã và kiêu ngạo.
Diệp Nhàn Dương đột nhiên ý thức được hình như mỗi một lần nhìn thấy Thịnh Yến đều có thể mang cho cô cảm giác khác biệt.
Trên người Thịnh Yến có một loại mị lực rất đặc biệt, trưởng thành, trầm ổn; ưu nhã và hiền hòa.
Đường Diệc yên tĩnh đi theo phía sau hắn, thiếu niên đứng bên cạnh là người lúc trước Diệp Nhàn Dương đã đυ.ng phải trên hành lang.
Bọn họ quen biết nhau sao?
Trong lòng Diệp Nhàn Dương kêu lộp bộp một tiếng, chắc thiếu niên kia không phải người bên cạnh Đường Diệc đâu đúng không? Vừa rồi cô không nhận ra đối phương cũng không biết có bị lộ không nữa?
Nhóm người của Thịnh Yến lần lượt ngồi xuống, cách chỗ ngồi của Diệp Nhàn Dương một cái bàn.
Không biết Tống Dực nhảy ra từ chỗ nào, hắn đi đến bên cạnh Đường Diệc lặng lẽ nói hai câu.
Ngay sau đó, Đường Diệc dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Diệp Nhàn Dương.
Cuộc nói chuyện vừa rồi cũng không hề nhỏ, chắc chắn đã bị Tống Dực nhìn thấy, cái tên nhóc này còn mách lẻo lại với anh họ của hắn!
Diệp Nhàn Dương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không có việc gì xảy ra.
Nhưng mà không chờ Diệp Nhàn Dương thả lỏng lại, Tống Dực đột nhiên đi đến bên cạnh cô cong lưng rồi nhỏ giọng nói: “Anh họ kêu cô đi qua đó một chút, chào hỏi một tiếng với nhà đầu tư.”
Diệp Nhàn Dương kinh ngạc ngẩng đầu, “Tại sao?”
Loại trường hợp này không đến lượt cô chào hỏi đâu đúng không?
Tống Dực nói với vẻ mặt phức tạp: “Vừa rồi người phụ nữ cãi nhau với cô là người tình nhỏ của nhà đầu tư.”
Diệp Nhàn Dương: “……”
Có lẽ Tống Dực cho rằng cô sợ hãi, hắn có lòng tốt mà an ủi nói: “Yên tâm……”
“Tôi từng học tán thủ.” Diệp Nhàn Dương nghiêm túc, “Nếu bọn họ động tay động chân thì tôi sẽ đánh trả.”
“Ngu ngốc.” Tống Dực trợn trắng mắt, “Anh của tôi và cậu nhỏ đều đang ở đây đấy.”
Diệp Nhàn Dương vẫn cứ không yên tâm, dặn dò nói: “Nếu một lúc nữa thật sự đánh nhau thì cậu đừng chạm vào tôi mà hãy kéo đối phương, làm tôi nhân cơ hội đá thêm hai cái nữa.”
Tống Dực: “……”
Rốt cuộc thì người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì vậy?