Chương 22: Đắc tội gà cưng của nhà đầu tư

Khi Diệp Nhàn Dương đứng dậy rời đi, người phụ nữ khoanh tay lại đặt trước ngực lộ ra vẻ mặt “Chờ xem”.

Diệp Nhàn Dương căn bản không để cô ta vào mắt, lười phản ứng đến cô ta, cô trực tiếp đi theo phía sau Tống Dực đi về phía bàn của Đường Diệc.

Ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Nhàn Dương chuẩn bị xem trò hay sắp xảy ra.

“Đường tổng.”

Dù sao Đường Diệc cũng xem như kim chủ của cô, Diệp Nhàn Dương an phận thủ thường một chút ở trước hắn. (An phận thủ thường: giữ đúng phận mình, không làm điều gì vượt quá.)

Đường Diệc và thiếu niên lúc trước gặp ở trên hành lang đang ngồi ở hai bên trái phải Thịnh Yến.

Diệp Nhàn Dương ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy Thịnh Yến đang nhỏ giọng trò chuyện với thiếu niên, dưới sự phản xạ của ánh sáng thì gọng kính vàng giống như được nạm kim cương trong vừa loá mắt vừa đẹp.

Cho dù gặp qua nhiều như vậy nhưng Diệp Nhàn Dương vẫn bị vẻ bề ngoài của hắn hấp dẫn.

Tại sao lại có người đàn ông đẹp như vậy? Sườn mặt sắc bén như đao, hàm dưới hoàn mỹ và thân hình cao lớn. Dưới chiếc áo vest có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong của cơ bắp, cả người lộ ra mị lực người đàn ông trưởng thành không giống với người thường. Ôn Hiểu từng thích hắn cũng không phải là điều gì rất kỳ quái!

Có lẽ Diệp Nhàn Dương nhìn quá tập trung, Thịnh Yến giống như cảm nhận được ánh mắt của cô nghiêng đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt của Diệp Nhàn Dương run lên, chột dạ trước rồi dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Thật ra Thịnh Yến cũng không có phản ứng gì, sau khi cô dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác thì hắn quay đầu tiếp tục nói chuyện với thiếu niên.

Diệp Nhàn Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới nhớ tới hình như Đường Diệc vẫn luôn không nói chuyện. Cô khó hiểu nhìn về phía đối phương, phát hiện Đường Diệc đang dùng một loại ánh mắt nhìn xem người chết mà nhìn cô.

Diệp Nhàn Dương vô tội chớp mắt, cô cũng đâu có mê đắm hắn. Hắn có vẻ mặt gì vậy?

“Vị này chính là Diệp Nhàn Dương, Diệp tiểu thư đúng không?”

Một người đàn ông trung niên đầu trọc ngồi cách đó không xa dùng một loại ánh mắt rất ghê tởm đánh giá Diệp Nhàn Dương từ trên xuống dưới.

Diệp Nhàn Dương chạm vào ánh mắt của ông ta, cả người lập tức nổi da gà. Người này chắc không phải là kim chủ của người phụ nữ kia chứ?

Đường Diệc nói: “Vị này chính là Hoàng tổng của công ty giải trí Đại Phong.”

Hoàng tổng trông khoảng 40 tuổi, trên đầu có kiểu tóc địa trung hải, gương mặt đầy dầu mỡ, miệng đầy răng vàng, còn có một cái bụng phệ.

“Xin chào Hoàng tổng.”

Diệp Nhàn Dương nhớ tới người phụ nữ vừa rồi cãi nhau với cô, nghĩ đến bộ dáng hai người bọn họ đứng chung một chỗ thì trong lòng cảm giác khó chịu nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra.

Diệp Nhàn Dương biết quy tắc ngầm trong giới giải trí, thật sự có một số người nổi tiếng dùng thủ đoạn không chính đáng để có được tài nguyên. Tuy rằng Diệp Nhàn Dương cảm thấy đây là lựa chọn của cá nhân, thân thể của mình do bản thân làm chủ. Nhưng nếu có người chú ý đến trên người cô, cô không ngại cho hắn một cú đá đoạn tử tuyệt tôn.

Ánh mắt của Hoàng tổng không ngừng đảo quanh ở trên cánh tay trắng nõn của Diệp Nhàn Dương, cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng lay động ở giữa không trung. Nếu đổi thành người khác thì hình ảnh này có thể coi như là cảnh đẹp ý vui, nhưng đặt ở trên người ông ta thì Diệp Nhàn Dương chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Tôi đã sớm nghe nói qua tên của cô, không ngờ gặp mặt còn đẹp hơn trong lời đồn.” Hoàng tổng cố tình kéo dài âm cuối, giọng nói ghê tởm dính nhớp.

Người phụ nữ kia không biết khi nào đã đến bên cạnh bàn, đi đến phía sau Hoàng tổng, nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai Hoàng tổng làm nũng gọi một tiếng: “Anh Hoàng.”

Diệp Nhàn Dương quả thật cảm thấy khϊếp sợ. Hai người bọn bọn đứng chung một chỗ, cô kêu ông ta một tiếng chú là đã là nể mặt ông ta rồi.

Những người khác có vẻ như đã nhìn thấy loại trường hợp này rất nhiều lần nên không hề ngạc nhiên và cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Hoàng tổng không phản ứng đến người phụ nữ phía sau, ánh mắt của ông nhìn thẳng về phía Diệp Nhàn Dương. Nếu không phải ở đây có nhiều người, Đường Diệc còn đang ngồi ở bên cạnh, Diệp Nhàn Dương không cam đoan bản thân có thể trong một lúc xúc động móc đôi mắt của ông ta ra không?

“Anh Hoàng, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Người phụ nữ như không hài lòng lực chú ý của Hoàng tổng ở trên người Diệp Nhàn Dương, cô ta cúi nửa người trên xuống,nửa người đều dựa vào trên vai của Hoàng tổng.

Nói xong còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái, giống như sợ Diệp Nhàn Đương cướp kim chủ của cô ta vậy.

Diệp Nhàn Dương cảm thấy rất ghê tởm, người phụ nữ thích ganh đua này không cần kéo theo cô, còn cả người đàn ông xấu như vậy nữa! Cô không muốn bị kéo xuống nước nên dứt khoát không để ý đến bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Đường Diệc.

Thật sự nhìn qua rất nhiều thứ đồ xấu làm bẩn mắt, bây giờ cô nhìn Đường Diệc đã cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

“Đường tổng, anh kêu tôi lại đây có gì không?” Diệp Nhàn Dương hỏi, cô không muốn bị phạt đứng ở bên cạnh thế này.

Tuy rằng tính cách của Đường Diệc hơi thẳng thắn lại có chút không hiểu phong tình, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một người đàn ông chính trực. Có lẽ nhận ra ý định của Hoàng tổng, hắn thản nhiên ngước mắt nhìn đối phương rồi nói: “Tôi kêu cô lại đây để chào hỏi với các ông chủ một tiếng. Tuy nhiên từ trước đến nay cô cũng chẳng có đầu óc gì mấy, đừng gây phiền phức cho mọi người. Cô quay về chỗ của mình đi.”

Diệp Nhàn Dương vội vàng gật đầu, quyết định không oán hận việc Đường Diệc nói cô không có đầu óc, “Tôi đi trước đây……”