Chương 10.2

Bên kia, Lục Minh cũng vừa mới hạ cờ, ông đỡ eo đứng lên:

Lục Văn Chi nói: "Con vừa hỏi mấy người đi theo anh trai, họ nói đang trở về rồi ạ!"

Lục Tốc Tốc chạy đi đến nhà vệ sinh, Lục Văn Chi thì lẩm bẩm: "Dường như gì Khương có chút không vui."

Lục Minh đi sang cách vách, thấy Khương Thấm Phương đang ngồi trên sofa trò chuyện với Lục Bôn.

Thấy ông tiến vào, Lục Bôn cũng đứng lên và gọi: "Ba."

Lục Minh gật đầu một cái, nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, đói bụng."

Khương Thấm Phương nói: "Lục Trì còn chưa có về đâu."

"Nó sắp trở về rồi."

Khương Thấm Phương không phải loại mẹ kế phải nhìn sắc mặt chồng ăn cơm, bà vốn dĩ là Sprint cao tầng, gả cho Lục Minh cũng không phải trèo cao, cho nên bà chưa bao giờ che giấu sở thích và không thích của mình.

Do đó, bà không hề giấu sự không vui, nói: "Tôi đã nói cậu ấy không muốn gặp chúng ta, nhưng anh vẫn muốn mời chúng tôi đến đây. Chúng ta đã chờ lâu như vậy, chắc chắn là cố ý."

Lục Minh cười cười: "Đợi chút nữa, tôi sẽ nói nó."

Lục Bôn nói: "Anh Trì thích chơi, chắc hồi trước ở quân đội, anh ấy bị quản chặt quá, nên giờ chơi bù thôi ạ."

Lục Minh nghiêm khắc nói Lục Bôn, "Đừng có quanh co lòng vòng nói xấu anh trai."

Thái độ của Lục Bôn đối với Lục Minh tương đối phức tạp, có đôi khi sợ ông, nhưng có đôi khi lại tuỳ hứng làm bậy. Gã bĩu môi rồi đi ra ngoài.

Khương Thấm Phương có chút không vui, nhưng bà vẫn phải nhịn xuống.

Bên ngoài, ánh hoàng hôn đang chiếu, rất nhiều người chạy đến bãi biển để ngắm hoàng hôn. Gã bước lên bãi biển và thấy Lục Trì cùng Cẩu Tiểu Xuyên.

Cẩu Tiểu Xuyên không thích Lục Bôn, nhưng lại rất thích gần gũi với anh Trì.

Lục Bôn có thể hiểu được tại sao mình lại bị Cẩu Tiểu Xuyên đối xử khác biệt.

Cho dù gã cũng là con trai của Lục Minh, nhưng suốt hơn hai mươi năm qua, gã vẫn luôn dưới mác “con nhà người ta”, không thân thiết với Cẩu Tiểu Xuyên như Lục Trì - người cùng lớn lên với hắn.

Tuy nhiên, việc hiểu được không có nghĩa là không ghen tị.

Gã híp mắt, nhìn Cẩu Tiểu Xuyên vừa đi vừa nhảy, vừa trò chuyện cùng Lục Trì.

Lục Trì dường như rất điềm đạm, nhưng thực chất lại rất hợp với tính cách kiếm cẩu của Cẩu Tiểu Xuyên.

"Dừng..."

Lục Bôn vừa định quay đi, bỗng thấy có người tiến từ phía sau Lục Trì và Cẩu Tiểu Xuyên.

Đó chính là một soái ca, người trước đó đã từ chối gã kết bạn.

Mặc dù Lục Bôn thường chỉ thích phụ nữ, nhưng sau vài lần chơi với nam nhân do bạn bè giới thiệu, gã cũng chấp nhận được nam nhân đặc biệt đẹp trai như thế này.

Nam nhân này đặc biệt xinh đẹp.

Hoặc nói chính xác hơn là một chàng trai rất trẻ.

Ước chừng tuổi của cậu chỉ mới 18-19, trắng trẻo, thon gầy, rất trẻ, tươi mới và xinh đẹp.

"Phong Hành, mọi người đã tập trung rồi, vừa lúc chú lớn của tao muốn gặp mày," Cẩu Tiểu Xuyên nói.

"Gặp tao?" Tạ Phong Hành hơi ngạc nhiên.

"Tao nói với ông ấy sẽ dẫn một người bạn đến, ông ấy bảo tao hãy dẫn mày tới," Cẩu Tiểu Xuyên giải thích.

"Tao sẽ không đi." Tạ Phong Hành nói, “Đều là không quen biết.”

"Mày không phải quen đại biểu ca của tao sao?" Cẩu Tiểu Xuyên hỏi.

Tạ Phong Hành lắc đầu.

"Tiểu Xuyên." Một giọng nói khác gọi.

Cẩu Tiểu Xuyên quay đầu lại và thấy Lục Minh cùng nhóm người bọn họ.

"Chú lớn." Cẩu Tiểu Xuyên chào hỏi, nhìn về phía Tạ Phong Hành.

Nếu đã đυ.ng phải, Tạ Phong Hành cũng đành đi qua chào một tiếng.

Vừa thấy cậu, ánh mắt của hai cô thiên kim nhà Lục lập tức long lanh.

"Đây là người bạn mà cháu từng kể với chú, cháu và cậu ấy rất thân." Cẩu Tiểu Xuyên giới thiệu.

Lục Minh trông rất nho nhã, trắng trẻo, cao ráo, trừ bỏ chiều cao không so được với Lục Trì thì cũng không hung dữ như Lục Trì, có vẻ rất hoà khí.

Tuổi trung niên có một chút mập, mỗi lần mở miệng có thể cảm nhận “giọng quan”

Nói chậm rãi, âm điệu trầm ổn và hòa nhã, khiến người bình thường nghe xong sẽ tự động kính trọng.

Nhà Lục có nhiều người như vậy, gia đình lại phức tạp, Tạ Phong Hành không muốn dính líu, xã giao được vài câu đại khái, liền quay về phòng mình.

Khương Thấm Phương xuất hiện, nhìn thoáng qua Lục Trì, thấy Lục Trì vẫn đang nhìn Tạ Phong Hành, liền chuyển ánh mắt qua Tạ Phong Hành.

Tạ Phong Hành nhận ra ánh mắt của bà, liền quay đầu nhìn lại, hai người đối diện nhau, hoàng hôn chói mắt một chút, gió biển có mùi tanh, ánh mắt của Tạ Phong Hành tuy đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, khiến cho Khương Thấm Phương bất giác cảm thấy một cơn lạnh.

Giống như biết rõ, trước mắt mình là một chàng trai trẻ, xinh đẹp đến tận cùng, chú định tương lai sẽ trở thành địch nhân cuối cùng của mình."