Thiên tử bái kiến, bách tính thờ cúng, hương khói thịnh vượng trở thành sức mạnh tuôn về phía lão.
Mà nơi này không có tu sĩ khác, không người nào có thể vạch trần vỏ bọc giả dối của lão. Lão sẽ ở đây, vẫn luôn nhận thờ cúng, có lẽ mãi đến khi lão đắc đạo thành tiên cũng không phải không có khả năng.....
Tượng nặn đó đã gắn liền với thân thể của lão, tượng nặn nhận hương khói, lão cũng sẽ nhận hương khói giống vậy.
Tượng nặn vỡ nát sụp đổ, lão tất nhiên cũng không thể tốt hơn được.
Người đi cùng đã bàn tán lên rồi: “Không lẽ là Đại hoàng tử ghen ghét trong lòng sao?”
Tiên sư lại biết, người bình thường làm gì có bản lĩnh như thế chứ?
Đối phương chắc chắn cũng hiểu tu đạo.
“Quay về, ta phải gϊếŧ hắn.” Tiên sư không còn che giấu lòng muốn gϊếŧ người của mình nữa.
Quý Viên lại lên tiếng ngắt lời lão: “Không thể là Đại hoàng tử Nhị hoàng tử. Nếu như tiên sư quay về kinh, chắc chắn sẽ đối phó được người này chứ?”
Tiên sư đột nhiên đã bình tĩnh lại.
Nếu như đối phương vạch trần lão là tà tu, thì càng cái được không bù nổi cái mất.....
Tiên sư lập tức thay đổi: “Thôi, ta tu hành, không đi để những vật ngoài thân này. Mỗi người đều có số phận của riêng mình.”
Lão lại nhìn Quý Viên, càng không dám chỉ cư xử với đối phương như con cháu quý tộc của nhân gian nữa rồi. Giữ hắn ta có lợi. Trong lòng tiên sư nghĩ.
Quý Viên chỉ là không muốn về kinh thành, hắn ta lại không biết người đã hủy tượng nặn tiên sư lúc này, chính là đám người Ô Tinh Tinh.
Mà trong Thanh Vân quán.
Tam hoàng tử thấy hai người Ô Tinh Tinh và Tùy Ly như chỗ không người, trong lòng không nhịn được trầm xuống.
Chỉ có người đã tính trước mọi việc, quyết sẽ làm được, mới không để người khác vào mắt.
Xem ra hôn thê yêu quái này của Quý Viên, không phải thứ dễ bắt nạt.
Quý Viên nói nàng ngây thơ hồn nhiên, yếu đuối dễ bắt nạt như thế nào, cũng không thể che đậy được tà lệ trong xương cốt yêu tinh.
Tam hoàng tử đè sự kích động muốn ra tay lại.
Mặt gương kia cũng không biết là vật gì, có lẽ thần chú “tiên sư” để lại đã mất hiệu lực rồi.
Tam hoàng tử nặng nề thở dài nói: “Hôm nay vừa mới nhận thấy được, cái gì là thủ đoạn của tiên gia thật sự.....Không phải là ta đần độn, chỉ là giữa người phàm với tu sĩ, thực lực như cách rãnh trời. Nếu là tà tu, ta cũng thật sự không nhận biết được. Có thể mời hai vị theo ta vào cung gặp bệ hạ không, cũng dễ giải đáp sự nghi hoặc trong lòng ta và những người ngu ngốc khác?”
Ô Tinh Tinh không trả lời hắn, chỉ hỏi: “Quý Viên đâu?”
Khóe miệng Tam hoàng tử nhếch lên, trong lòng nghĩ thì ra ngươi còn nhớ hắn hả.
Ta thấy ngươi với nam tử này hành động ngọt ngào với nhau, còn tưởng ngươi đã quên Quý Viên rồi chứ.
Tam hoàng tử cau mày, lộ ra biểu cảm lo lắng: “Thôi xong, Tiểu quận vương theo tiên sư đó, không, tà tu đi tu đạo rồi. E rằng trên đường đã gặp phải chuyện không may.....”