Chương 5

Nam Hi cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì, hai ngày này là ngày nghỉ của các đệ tử nên cô không cần phải đi giám sát các đệ tử luyện kiếm nữa nhưng đệ tử thân truyền lại không giống vậy.

Ăn chân gà xong nằm phơi xác một lúc, cũng đã đến lúc kết quả tu luyện hàng tuần của nàng được sư tôn kiểm tra rồi.

Nàng là đại đệ tử của chưởng môn, hiện tại bên dưới chưởng môn chỉ có hai đệ tử, ngoại trừ nàng ra còn có một vị sư muội, nhưng vị sư muội này mệnh cách đặc biệt, rất hiếm khi có mặt ở tông môn, từng ấy năm từ khi nàng tới đây, Nam Hi cũng chỉ gặp qua nàng ấy một vài lần.

Mấy năm gần đây, thậm chí đến bóng dáng nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

Dọc đường đi, Nam Hi lại bày ra vẻ vô cùng đau buồn, thực ra trong đầu nàng chẳng đang nghĩ gì cả, mang theo đầu óc trống rỗng đi đến tiên phủ của sư tôn.

Đến lúc này, nàng mới hoàn hồn, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.

Tuy nói là phải duy trì thiết lập nhân vật, duy trì thực lực tầm thường, nhưng Nam Hi có lẽ là thiên phú dị bẩm, từ mấy năm trước nàng đã sớm thành thành thật thật tu luyện dựa theo nhiệm vụ mà chưởng môn bố trí, tu luyện tiến bộ cực nhanh không nói, đến cơ sở kiếm thuật cơ bản của nàng cũng không thể bắt bẻ.

Sau này, được hệ thống hướng dẫn, nàng học được cách khống chế tu vi tăng lên, nhưng kiếm pháp thật sự rất khó khống chế, chỉ cần học được, nàng liền biết cách phát huy hết khả năng của mình.

Cho nên, vì để duy trì thiết lập nhân vật, mỗi lần Nam Hi đều phải suy nghĩ cẩn thận làm thế nào để không bị chưởng môn phát hiện, chỉ nhìn ra được kiếm thuật của nàng vô cùng tầm thường.

[Lần trước sư tôn nói ta vung kiếm quá yếu nên đã yêu cầu ta chuyên tâm luyện tập, thậm chí còn dành thời gian giám sát ta mỗi ngày, nếu lần này ta còn không tiến bộ, sư tôn nhất định sẽ cực kỳ thất vọng về ta.]

Nghĩ nghĩ một lát, Nam Hi liền có chủ ý.

Kỳ thực, Hà Kiếm đã đợi ở cửa từ lâu, thế nhưng chưa thấy được người mà đã nghe thấy âm thanh, khiến ông hơi nao nao.

Đệ tử này của ông, kể từ mấy năm trước khi gặp được Tề Thiên, dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, không những tu vi gần như không có tiến bộ mà trong đầu ngày nào cũng chỉ có bóng dáng của người đàn ông kia, tiến độ kiếm thuật cũng trở nên lẹt đẹt.

Lần này ông cố ý đứng đợi ở cửa từ sớm, còn cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thề sẽ giáo huấn con nhóc này một phen.

Chẳng qua, ông không ngờ rằng người ngày hôm qua mới lại bị Tề Thiên nhục nhã cự tuyệt qua, thế mà hôm nay lại vẫn nghĩ tới việc luyện tập, còn không muốn để ông phải thất vọng.

Sắc mặt Hà Kiếm hòa hoãn hơn chút, thấy Nam Hi coi như có tâm, ông liền không đành lòng nặng lời quá mức.

Sau đó, ông liền nhìn thấy Nam Hi vác theo vẻ mặt buồn thiu đi đến, Hà Kiếm luôn không quen nhìn dáng vẻ nhu nhược, đau buồn này, chút tâm tình vừa mới chuyển biến tốt trong nháy mắt đã bị đánh cho trở về nguyên dạng.

Hà Kiếm nghiêm mặt, "Cả ngày vác lên cái dáng vẻ như muốn sống muốn chết là có ý gì? Thâm là kiếm tu, phải có chí hướng rộng lớn, ý chí kiên định, đừng có lại bị tình yêu kéo chân."

Trong tông môn, đám đệ tử đều rất sợ sắc mặt nghiêm nghị của chưởng môn nhưng Nam Hi lại không sợ, nàng biết rõ nhất Hà Kiếm vốn là người có khuôn mặt lạnh lùng và trái tim sắt đá.

Lúc Nam Hi nghiêm túc lên, thường sẽ không nghĩ ngợi điều gì, đầu tiên nàng ngẩng đầu nhìn Hà Kiếm, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Sư tôn nói đúng lắm, nhưng đệ tử thật sự không khống chế được chính mình..."

Hà Kiếm nhìn thấy bộ dạng này của Nam Hi liền thấy phiền, nếu như là ngày thường, ông nhất định sẽ giáo huấn thêm vài câu, nhưng lần này nhớ tới lời Nam Hi vừa nói, ông liền đem những lời chuẩn bị nói cất đi ở trong lòng, dự định sau lại nói vậy.

"Thôi, đầu tuần bảo con luyện tập cho tốt, có hiệu quả hơn chưa? Cho ta nhìn xem."

Nam Hi lại nhìn Hà Kiếm một cái, gật đầu nói: "Đệ tử đương nhiên là đã cố gắng luyện tập hàng ngày rồi ạ."

Nàng đi đến bãi đất trống phía sau, rút thanh bội kiếm ra, xin hai giây nhìn chằm chằm vào thanh kiếm được chế tạo cực kỳ tinh xảo của mình, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

[Thật sự là quá khó khăn đi mà.]

Nghe được một tiếng than khó này, Hà Kiếm cau mày, đang chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy Nam Hi thậm chí còn không có mở miệng, do dự một chút, đối phương liền đã bắt đầu luyện kiếm.

Thiên cực kiếm pháp là kiếm pháp độc nhất vô nhị của Thiên Vân Kiếm Tông, nó khác với những kiếm pháp cơ bản mà mọi người đều có thể luyện tập, kiếm pháp này sắc bén và bá đạo, người bình thường khó có thể thành thạo, yêu cầu những người có cảnh giới từ Trúc Cơ trở lên, căn cốt kiên cường dẻo dai mới có thể luyện tập.

Tổng cộng có tám thức, hiện tại Nam Hi đã luyện tới thức thứ tư, theo như tiến độ, cô đã luyện tập nó mất mấy tháng.

Dựa theo thực lực của nữ chính trong cốt truyện, ước chừng phải mất hai ba tháng mới có thể hoàn thành quá trình tập luyện, tiến độ có thể nói ở trong đám đệ tử thân truyền là chậm nhất.

Nàng phải khống chế lực vung, đâm, chặt... kiếm. Lực đạo có phần mạnh hơn so với lần trước, động tác càng thêm mượt mà và dứt khoát hơn, nhìn như vậy mới có thể coi như là đã có tiến bộ.

Vì để ra vẻ như mình đã rất chăm chỉ, nàng còn âm thầm thôi thúc linh lực để khiến bản thân đổ mồ hôi nhiều hơn chút.

Thức thứ nhất đã luyện xong, Nam Hi nhìn về phía Hà Kiếm, cố ý làm cho hơi thở mạnh hơn, trên mặt bày ra vẻ chăm chú.

[Quá mệt mỏi!]