---
Căn phòng đầy sương mù.
Khi Phó Ninh Dung tỉnh lại, nàng không biết đã đến canh giờ nào rồi, chỉ thấy căn phòng tối om, bên ngoài có tiếng sấm, giống như đang có mưa nhỏ.
Cơ thể thế nhưng rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng chỉ mới trở mình, nàng cảm thấy đau nhức khắp người, nhất là vùng giữa hai chân, dường như bị trầy xước và hơi sưng, cứ như bị ai đâm xuyên qua một cách dữ dội.
Nhìn xung quanh, không có ai khác trong phòng.
Nhưng cách bài trí trong này đã cho nàng biết được đây không phải viện của nàng.
Đây là Cung điện phía Đông!
Tủ sách gỗ đàn hương phía xa, bút lông sói đặt trên giá, nét mực vẫn chưa khô trên giấy Tuyên Thành, tất cả đều ám chỉ rằng đây là lãnh địa của Tạ Du.
Mọi thứ xung quanh và thậm chí là cơ thể nàng đều tràn ngập hơi thở của Tạ Du.
Toàn thân trần trụi.
Áo choàng lông cừu của Tạ Du dính chặt vào người nàng.
Bị bao vây bởi mọi thứ thuộc về nam nhân đó, nàng là người duy nhất nổi bật trong bóng tối u ám này.
Phản ứng đầu tiên của Phó Ninh Dung chính là chạy.
Tạ Du là Thái Tử nên hắn có thể điều động các quan đến bất cứ nơi nào mà hắn muốn.
Nàng thường xuyên bận bịu vụ án, mười ngày nữa tháng không về phủ là chuyện rất bình thường, nếu Tạ Du thật sự lấy lí do này để giam nàng ở Đông cung thì Phó gia cũng không cứu được nàng.
Tác dụng của thuốc đã tiêu tan, hiện tại nàng đặc biệt tỉnh táo, trong đầu vẫn hiện lên rõ ràng những cảnh tượng hỗn loạn ấy.
Nàng khóc lóc và cầu xin hắn như vậy, nhưng những gì nàng nhận được chỉ là những cú thúc ngày càng mạnh bạo hơn, làm nàng đến hôn mê bất tỉnh.
Hơn nữa, Tạ Du là người thế nào nàng hiểu rất rõ, chuyện này định là chuyện cả đời.
Nếu lúc này nàng không rời đi, nói không chừng sẽ có ngày bị hắn chơi chết trên giường.
Chống lại cơn đau, Phó Ninh Dung tiện tay lấy bừa một bộ y phục của Tạ Du rồi mặc vào.
Tay nàng run như cầy sấy, thậm chí không thể cầm nổi một chiếc áσ ɭóŧ.
Thật vất vả mới mặc xong áo, đang chuẩn bị mặc quần thì ngạc nhiên phát hiện trên mắt cá chân của mình có một sợi xích sắt, được nối từ gian bên ngoài đến giường, đủ dài để nàng di chuyển khắp đại sảnh, ước chừng khoảng chục mét.hltm
Phó Ninh Dung đưa tay kéo mạnh sợi xích vài lần, xích va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng.
Tim nàng không khỏi chùng xuống.
Chẳng lẽ Tạ Du thật sự muốn giam cầm nàng?!
"Két" một tiếng, cánh cửa mở ra.
Chưa kịp chạy Tạ Du đã vào trước một bước.
Hắn cầm trong tay một cái bát sứ còn đang bốc khói nghi ngút, nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Phó Ninh Dung, hắn không tức giận mà ngược lại còn bình tĩnh nhìn nàng: "Muốn chạy trốn? Còn có sức mà nghĩ tới chuyện đó, ngại ta chưa làm đủ mạnh đúng không?"
"Hay là, nàng cho rằng mình có thể chạy trốn dưới mí mắt ta?"
Bị Tạ Du nhìn đăm đăm, mí mắt Phó Ninh Dung nhảy lên, hai chân mềm nhũn.
Hắn túm lấy ngực nàng, bộ phận bên dưới một lần nữa "thức dậy" dưới ánh mắt của nàng, Phó Ninh Dung hiểu chuyện gì sắp xảy ra, lập tức co người người lại.
"Tạ Du, có thể để ta trở về được không, ngươi đã có được thứ mình muốn rồi không phải sao?"
Giọng nói khản đặc phát ra khiến nàng bị sốc, nghe xong liền biết mình đã la hét bao lâu và làm chuyện hoang đường gì.
Đối với lời cầu xin của nàng, Tạ Du chỉ thấy nàng đang mộng tưởng hão huyền.
Một bên giường đột ngột lún xuống.
Tạ Du thổi cháo thịt bên trong bát, sợ nàng bị bỏng: "Nàng ngủ một ngày rồi, ăn chút cháo đi."
"Một ngày?!"
Phó Ninh Dung không che được sự kinh ngạc trong mắt, một ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, hắn rốt cuộc làm sao mà đưa nàng đến được đây?
"Ừ." Chiếc thìa ngọc đưa tới miệng, Tạ Du đút cháo cho nàng, "Đã qua một ngày kể từ lúc ta đưa nàng ra khỏi Phó gia."
Yến tiệc sinh nhật được phụ trách bởi cha của Phó Ninh Dung, đương nhiên việc đưa nàng ra ngoài là không có gì khó.
Nhưng nàng vẫn chưa tiến hành làm lễ trưởng thành*, lại có rất nhiều người trong Phó gia, hắn không sợ bị phát hiện sao?
(*)Gốc 弱冠之礼: Dùng để chỉ nghi lễ trưởng thành thời xưa. Vào thời cổ đại, cả nam và nữ đều phải để tóc dài và khi đến một độ tuổi nhất định, họ sẽ được tổ chức "lễ trưởng thành". Nghi thức trao vương miện cho nam giới là búi tóc thành búi, gọi là "thắt tóc", sau đó đội mũ.
Tạ Du dường như nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, hắn nhẹ nhàng đánh tan nó đồng thời cũng dập tắt hy vọng để người khác biết nàng đang bị giam ở Đông cung: "Ta có thể leo tường vượt cửa sổ Phó phủ để đi vào, đương nhiên cũng có thể thuận lợi đưa nàng ra ngoài mà không bị ai phát hiện."
"Ta đã báo xuống rằng nàng vắng mặt trong bữa tiệc là bởi vì phải đi bắt tội phạm với ta, vì vậy sẽ không ai phát hiện ra bất kỳ manh mối gì."
"Trừ khi, họ cảm thấy việc đi bắt tội phạm không phải là việc quan trọng."
"Tạ Du!" Khuôn mặt của Phó Ninh Dung đỏ lên vì tức giận, nhưng nàng lại không thể phủ nhận rằng Tạ Du đã xử lý mọi chuyện một cách hoàn hảo.
"Tính ra ta đưa nàng tới Đông cung cũng là chuyện tốt, nếu không nàng mang cái bộ dạng như vậy đi ra ngoài, nàng cho rằng những người khác đều là kẻ ngốc, sẽ không nhìn ra manh mối gì
sao?"
Chưa kể đến những vết hôn và vết cắn lộ liễu trên khắp người nàng. Chỉ riêng vẻ yêu kiều cùng với đôi mắt ướt sũng đã tố cáo chuyện bừa bãi nàng vừa mới làm.
"Nếu ta không đưa nàng ra ngoài, nàng sẽ phải trưng cái dáng vẻ này để đối mặt với đủ loại sài lang hổ báo."
Hơi thở của Tạ Du lại gần bên tai nàng, những lời hắn nói ra khiến nàng run rẩy.
"Đoán xem, liệu người khác có biết, lễ trưởng thành của thiếu gia nhà họ Phó lại được thực hiện ở trên giường của Thái Tử điện hạ không?"
Phó Ninh Dung trợn tròn hai mắt.
"Lách cách" một tiếng, theo động tác của nàng, cái bát nhỏ rơi xuống đất, toàn bộ cháo thịt bên trong đổ tung tóe.
Tạ Du cũng không để ý, thu dọn sạch sẽ dưới cái nhìn chăm chú của Phó Ninh Dung, sau đó lại bưng một bát cháo khác vào.
Hắn cởi bỏ y phục mà Phó Ninh Dung vừa mới mặc được một nửa ra.
Tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong lời nói của nam nhân rõ ràng không cho nàng có cơ hội cự tuyệt: "Nếu nàng không muốn ăn, vậy chúng ta tiếp tục."