Chương 40: Tạ Du nghiến răng, gồng mình dựa vào khung cửa

---

Đối với Phó Ninh Dung, người có khí thế nhất trong thiên hạ này chỉ có Tạ Du

Không hổ danh là Thái Tử của vương triều.

Tình huống nan giải mà cả đám người không làm gì được trước đó đã được Tạ Du giải quyết trong tích tắc.

Những người xung quanh đã giải tán.

Tạ Du phạt Tạ Hạc Di một tháng giam lỏng và ra lệnh cho nàng ta trở về phủ công chúa.

Sau đó kéo bàn tay Phó Ninh Dung đang giấu sau lưng ra, trên mu bàn tay có vết đỏ và sưng, mắng nàng: "Giấu cái gì?"

"Bình thường không phải rất có bản lĩnh à? Tại sao ở trước mặt Tạ Hạc Di lại không thể hiện ra? Còn bị nàng ta bắt nạt thành cái dạng này?"

Vết thương bởi roi xương trên mu bàn tay có chút máu rỉ ra, còn sưng đỏ lên, trông rất thảm.

Tạ Du đã đến phủ của nàng nhiều lần qua đường cửa sổ, hắn tự nhiên rất quen thuộc với nơi này, Phó Ninh Dung gần như ngay lập tức được đưa về viện để bôi thuốc.

Trên đường đến viện của Phó Ninh Dung, Tạ Du nhìn nàng hau háu.

Thấy nàng hơi cau mày và có vẻ xoắn xuýt, giống như đang lưỡng lự giữa lý trí và đạo đức, ý đồ làm một chuyện gì đó táo bạo.

Tạ Du cố gắng đoán xem, chẳng lẽ A Dung muốn chất vấn hắn tại sao muộn như vậy mới đến dự tiệc sinh nhật của nàng mà lại không dám mở lời?

Hắn không cố ý đến muộn.

Hoalantichmich

Chỉ là, hắn ở trong lao ngục hai ngày liên tiếp để xét xử, mùi máu tanh ám rất nồng, cần phải tắm rửa sạch sẽ, xông hương, thay y phục rồi mới có thể đến gặp nàng.

Những năm trước, hắn luôn là người đầu tiên đến phủ chúc mừng sinh nhật nàng.

Tuy rằng bề ngoài trông hắn rất điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng có chút mong đợi, mong mỗi năm vào ngày sinh nhật người nàng nghĩ đến đầu tiên chính là hắn.

Khi đó hắn còn chưa biết nàng là nữ tử, cũng không dám thể hiện quá nhiều.

Sợ nàng sẽ ghê tởm và ghét bỏ hắn khi biết những ý niệm bẩn thỉu trong đầu hắn, từ đó nàng sẽ không bao giờ liên lạc với hắn nữa, vì vậy hắn chỉ có thể kiềm chế những tâm tư tình cảm nặng trĩu này, bí mật quan tâm và chăm sóc nàng qua những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Nghĩ đến đây, Tạ Du cảm thấy may mắn không gì sánh được.

Thật may vì nàng là nữ.

Thật may vì chỉ có hắn mới biết thân phận của nàng.

Lễ vật sinh nhật năm nay của Phó Ninh Dung vẫn chưa được chuyển vào phủ, vậy nên đồ đạc trong phòng cũng không có gì khác biệt.

Chỉ khác là trên bàn có thêm một vò rượu, có mùi thơm như Nữ Nhi Hồng trong tửu điếm nổi tiếng nhất hoàng thành.

(*)Một loại rượu truyền thống nổi tiếng của địa phương ở thành phố Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang.

Tạ Du lục lọi tìm lọ thuốc đưa cho nàng, đồng thời đưa mắt nhìn sang, âm thầm quan sát biểu cảm tinh tế trên gương mặt nàng.

Bàn tay được Tạ Du nắm trọn.

Hắn xen bàn tay to của mình vào, xoa nhẹ từng ngón tay để nàng thả lỏng, tiếp đó cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay nàng.

Thoa đều từng chút một, lành lạnh, rất thoải mái. Hắn cũng hết sức để ý đến sức lực của mình, động tác nhẹ nhàng để không làm nàng bị đau.

Phó Ninh Dung ngước mắt nhìn hắn, sự dịu dàng này dường như khiến nàng rất cảm động.



Nhìn vào mắt Tạ Du, trái tim của Phó Ninh Dung bắt đầu dao động.

Hắn đối xử với nàng càng tốt bao nhiêu thì lương tâm của nàng càng khó chịu bấy nhiêu. Nghĩ đến chuyện sắp làm với hắn, nàng liền cảm thấy vô cùng có lỗi.

Phó Ninh Dung thở dài, không biết những gì mình làm là đúng hay sai.

Phút chốc lại có ý niệm muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Nhưng mọi sự đã đến bước này rồi, cũng thật khó để thay đổi.

Bích Nhi đã đứng đợi ở cửa sau.

Đợi sau khi Tạ Du uống rượu pha với hợp hoan tán liền tiến vào hầu hạ hắn.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Việc đã đến nước này, Phó Ninh Dung chỉ có thể ép mình rót cho Tạ Du một ly rượu: "Đây là Nữ Nhi Hồng nổi tiếng nhất kinh thành, không phải ngươi rất thích uống loại rượu này sao?"

Tạ Du nhận lấy, hắn không nghi ngờ gì mà trực tiếp cầm lấy và uống.

Trong lòng Phó Ninh Dung là một mớ cảm xúc hỗn tạp.

Chưa bao giờ nàng muốn Tạ Du từ chối mình như hiện tại, cho dù hắn có thẳng tay đánh đổ ly rượu cũng không thành vấn đề.

Nhưng không.

Hắn không làm gì cả.

Thậm chí còn uống cạn những ly nàng rót cho hắn sau đó.

Ngực Phó Ninh Dung có hơi không thoải mái, nếu hắn uống chậm một chút thì nàng sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.

Thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng.

Phó Ninh Dung tùy ý tìm một lý do, làm bộ muốn rời đi.

Khi nàng nhìn qua, Tạ Du dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lời nói đến miệng chỉ để lại một câu: "Đi đi, nhanh nhanh trở về một chút."

Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Làm người hầu trong phủ của thiếu gia sao có thể tốt hơn làm thông phòng cho Thái Tử được?

Bích Nhi rất có chí trèo cao, cũng ý thức không nên biểu hiện tâm tư của mình ra bên ngoài.

Vì đây là vấn đề một mũi tên trúng hai đích, Phó Ninh Dung nhắm mắt buông tay để nàng ta đi vào.

Viện của nàng vốn đã hẻo lánh.

Để mọi việc tiến hành thuận lợi, Phó Ninh Dung cố ý điều một vài người tới đây, dặn bọn họ phải trông chừng cửa viện, dù bên trong có ồn ào đến đâu cũng không được cho bất cứ ai vào.

Trong đầu nàng rối như tơ vò.

Không có lòng dạ quay lại bữa tiệc.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Phó Ninh Dung ngẫu nhiên tìm một gian phòng để trốn và đợi sự việc lắng xuống.

Đây quả thực là cơ hội tốt để thoát khỏi tay Tạ Du.

Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, Phó Ninh Dung cố gắng tưởng tượng, sau này khi thoát khỏi sự khống chế của Tạ Du rồi...Nàng sẽ làm gì đây?



Lẽ ra phải nên vui mừng.

Nhưng trái tim lại không mong đợi như nàng nghĩ, cứ rầu rĩ và khắc khoải, giống như bầu trời u ám phía xa xa.

Chẳng hề thấy vui khi tự tay đưa Tạ Du lên giường của người khác.

Nghĩ đến ngọn lửa đang quấn quít bên trong, trái tim Phó Ninh Dung như bị ngâm trong hủ nước chua.

Nàng cúi đầu buồn bã suy nghĩ, có lẽ nàng không nên làm như vậy.

Nhưng mọi thứ đều phải kết thúc, dù hối hận đến đâu cũng là kết cục đã định.

Bên ngoài gió đang gào thét.

Tiếng gió xào xạc đập vào khung cửa tạo thành những âm thanh liên hồi.

Một cảm giác ớn lạnh ập xuống đầu nàng, mí mắt Phó Ninh Dung giật giật, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có một linh cảm xấu.

"Bang" một tiếng, cánh cửa bị đập tung ra.

Khoảnh khắn nhìn thấy người đó bước ra, da đầu Phó Ninh Dung tê dại, lập tức đông cứng tại chỗ.

Đối mặt với ánh sáng ảm đạm, Phó Ninh Dung nhìn thấy Tạ Du với vẻ mặt đầy tức giận, dường như còn đáng sợ hơn cả ác ma trong địa ngục, điều này khiến trái tim nàng như chìm xuống đáy vực.

Trạng thái của Tạ Du lúc này thực sự rất không ổn. Hoalantichmich

Hơn hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ chật vật như hiện tại.

Khóe mắt đỏ hoe.

Như đã chịu đựng đến cực điểm, toàn thân đỏ rực, tóc tai bù xù, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.

Y phục ngược lại vẫn chỉn chu như trước.

Chỉ là đũng quần bị đội phồng lên, lớn đến mức kinh ngạc, qua lớp vải nàng có thể hình dung được dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến mức nào.

Tạ Du nghiến răng nghiến lợi giữ chặt khung cửa, không tự chủ được run lên: "Ta thật sự đã xem thường nàng, còn dám tính kế ta, Phó Ninh Dung?!"

Phó Ninh Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Bị hắn phát hiện rồi!

Nỗi sợ hãi khiến toàn thân nàng run rẩy, áp lực của Tạ Du quá mạnh khiến nàng không thể chịu đựng được.

Theo bản năng, nàng muốn chạy trốn.

Nhưng chưa kịp đi hai bước đã bị Tạ Du chặn ngang bế bổng lên.

Phó Ninh Dung khϊếp vía, vùng vẫy thoát ra nhưng đã bị Tạ Du giữ chặt, không cho một chút cơ hội chạy thoát.

Du͙© vọиɠ và tức giận hợp nhất.

Như muốn kéo nàng vào vòng xoáy không đáy đó.

Chỉ nghe thấy giọng nói của hắn thôi đã khiến Phó Ninh Dung không kìm được run sợ.

"Chạy? A Dung, tại sao nàng lại muốn chạy?"

"Nghĩ tới chuyện gì xảy ra tiếp theo liền chịu không nổi?"

Giờ phút này, đôi mắt phong tình kia càng giống như lưỡi lê lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run.