Chương 8.2

Không thể không nói rằng sự thật này khiến cho Thẩm Nguyệt Lãng vốn khinh thường vị lang quân vô dụng của Chu Phỉ phải nhìn với con mắt khác, người từ một nơi nhỏ bé như vậy mà có thể đỗ cao bảng nhãn, có thể nói là khó hơn cả việc lên trời.

Chu Phỉ quả nhiên là người có con mắt tinh tường.

Biết được Sử Xuân Địch là bảng nhãn thì dễ tìm kiếm rồi, hiện tại chính là lúc hắn ta đắc ý, được muôn người chú ý, Thẩm Nguyệt Lãng nhanh chóng sắp xếp người đi tìm hiểu tình hình gần đây của Sử Xuân Địch.

Hắn cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân Sử Xuân Địch đỗ cao sau đó không về nhà. Thẩm Nguyệt Lãng nghe tin tức mà cười khẩy.

Hóa ra Sử Xuân Địch không chỉ đỗ bảng nhãn, còn được công chúa An Lạc để mắt tới, công chúa An Lạc nhất quyết phải gả cho vị quý tử nhà nghèo này! Nếu tiếp theo không có vấn đề gì, thì thân phận phò mã này của Sử Xuân Địch chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nếu muốn lấy công chúa, thì tất cả thê thϊếp trước đây đều phải bỏ, Sử Xuân Địch làm quả là tuyệt tình, đừng nói là bỏ, ngay cả một lá thư cũng không gửi về, cứ thế mà muốn lặng lẽ cắt đứt quan hệ, tám phần là không nói cho công chúa biết ở quê nhà còn có một người vợ cả.

Chậc chậc, nhìn thế này, thì con mắt của Chu Phỉ quả thực không ra gì.

Thẩm Nguyệt Lãng ở nhà họ Thẩm chưa được hai ngày thì đã trở về biệt viện mà hắn mua ở ngoại ô, mấy bà vυ" đều là người siêng năng, quét dọn nhà cửa rất sạch sẽ, cơm nước nấu nướng cũng tạm được, chỉ có đồ đạc trong nhà vẫn là những đồ cũ trước đây, cả biệt viện trống trải, nhìn vào khiến hắn không được thoải mái lắm.

Ăn cơm tối xong với Chu Phỉ, Thẩm Nguyệt Lãng dựa vào thành bồn tắm để tắm, Chu Phỉ ở sau lưng hắn từng muỗng từng muỗng múc nước dội lên người hắn, đồ tắm rửa không được đầy đủ như ở phủ Thẩm, ngay cả muỗng múc nước cũng là bàn tay mềm mại của Chu Phỉ.

“Sao không mua sắm đồ đạc?”

“Là ta bảo họ không cần mua.” Chu Phỉ nhỏ giọng nói.

Thẩm Nguyệt Lãng: “Không phải đã bảo nàng không cần lo lắng về tiền bạc sao?”

“Không phải vì tiền. Ta biết đại nhân có tiền.”

“Vậy là vì sao…” Thẩm Nguyệt Lãng tự ngắt lời mình, đột nhiên cười: “Ồ, nàng cho rằng đến kinh thành sẽ nhanh chóng tìm được Sử hiền đệ, nên ở đây không được bao lâu phải không?”

Chu Phỉ lại tạt một gáo nước lên vai nam nhân, cẩn thận hỏi: “Vậy… vậy lần này Thẩm đại nhân về nhà, có hỏi được tin tức gì không?”

“Tin tức?” Thẩm Nguyệt Lãng cố ý dừng lại một chút: “Có.”

“Thật sao?! Hiện tại chàng ấy thế nào? Sao lâu như vậy không về nhà? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Chu Phỉ kích động chạy đến trước mặt Thẩm Nguyệt Lãng hỏi một loạt câu hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lo lắng, phiền muộn thậm chí là do dự, hóa ra nàng còn có thể có nhiều cảm xúc như vậy.

Nam nhân vẻ mặt vừa cười vừa không cười đợi nàng nói xong mới mở miệng: “Ta sẽ nói cho nàng biết toàn bộ tin tức của chàng ta, nhưng trước tiên nàng phải làm cho ta vui vẻ.”

Bàn tay ướt sũng thò ra khỏi sách, sờ lên mặt Chu Phỉ: “Nàng biết làm thế nào để ta vui vẻ mà.”