Chương 2-2: Thẩm Ngân Đài ra tay cứu giúp

Chu Phỉ mặt trắng bệch, nàng mắng to: “Cút ngay!”

Vương Vạn Toàn cười nhạo một tiếng, lao về phía Chu Phỉ, đồ tể gϊếŧ heo, vóc người to gấp đôi Chu Phỉ, Chu Phỉ ôm thảm sợ hãi kêu lên, lùi lại hai ba gót chân lại vấp phải hòn đá, Chu Phỉ nhìn không trung biến ảo thành bóng cây, trước mắt tối sầm, thân hình cực đại của Vương Vạn Toàn đè lên người nàng.

Một cỗ mùi tanh dày đặc trên người hắn phả tới, làm người ta buồn nôn.

“Không cần! Ngươi cút ngay cho ta a! Cứu mạng ...... cứu mạng ......” Chu Phỉ hai chân đạp loạn, liều mạng đẩy nam nhân ra.

Đồ vật dưới háng lão đồ tề bị cọ đến cứng thẳng lên, vừa hưng phấn vừa không kiên nhẫn, chỉ hận không thể lập tức bẻ hai chân Chu Phỉ ra thao vào da^ʍ huyệt, Chu Phỉ lại không cho hắn chạm vào người làm hắn vô cùng bực bội.

Cho nên Vương Vạn Toàn tát nàng một cái, một bàn tay to lao đến mặt nàng, một bên mặt Chu Phỉ bị hắn đánh lệch đi, tóc mai rối loạn, hai mắt biến thành màu đen hơn nửa ngày vẫn chưa hồi thần.

“Kêu cái gì mà kêu! Có phải muốn câu dẫn thêm người khác tới cưỡиɠ ɠiαи ngươi, đến lúc đó xem xem Sử Xuân Địch còn muốn ngươi không!”

Vương Vạn Toàn lại nghĩ tới cái gì, tay chân luống cuống cởi đai lưng Chu Phỉ, trên mặt nở nụ cười dâʍ đãиɠ không ngừng: “Bất quá cũng là biện pháp hay, nếu lão tử ở trước mặt trượng phu ngươi đem da^ʍ huyệt của ngươi chơi đến nở hoa, hắn chắc chắn sẽ hưu ngươi! Còn không thức thời sớm theo lão tử!”

“Hôm nay để ta nếm thử tiện bức bức của ngươi, về sau sẽ cho ngươi tục huyền, nhi tử ta đỡ phải thương nhớ ngươi!”

“Ngươi con mẹ nó thật mềm, thật thơm! Lão tử mà biết ngươi có người khác liền cưỡиɠ ɠiαи ngươi tám trăm lần!”

“Cứu mạng ..... Cứu ta .....” Trược ngực Chu Phỉ chợt lạnh, áσ ɭóŧ bị cởi bỏ, yếm đã lộ ra, nàng như nổi điên chặn lại bị bàn tay hung tợn của Vương Vạn Toàn tát mấy cái: “Đồ điếm, đồ đê tiện! Còn không nghe lời ta sẽ đem vυ" da^ʍ của ngươi dập nát!”

Mặt Chu Phỉ vừa nóng vừa rát, tự biết mình vô vọng phản kháng, lại quyết không chịu nhục, chi bằng dứt khoát cắn lưỡi tự sát! Nàng vừa mới chuẩn bị thì nam nhân còn đang nói lời thô thực đột nhiên lầm bầm một tiếng, biểu tình hưng phấn trở nên kinh nhạc, cuối cùng như một ngọn núi ngã trên người Chu Phỉ. Chu Phỉ hét chói tai, nhắm chặt hai mắt, nhưng cái gì cũng không xảy ra, ngược lại trên người nhẹ đi.

Chu Phỉ trợn mặt, chỉ nhìn nhìn thấy một vầng sáng, là Thẩm Ngân Đài đang thong dong đạp Vương Vạn Toàn ra.

Thẩm công tử vẫn như trước, quang minh chính đại, dáng người đĩnh bạt, mặt mày ôn hòa như ngọc, chẳng sợ nam nhân thối bên cạnh cùng nơi sơn thôn này cùng chàng không hợp nhau.

“Máu……” Chu Phỉ lẩm bẩm một tiếng.

Máu từ sọ não Vương Vạn Toàn lúc này mới chảy xuống, hơn nữa càng lúc càng nhiều, Thẩm Ngân Đài trực tiếp ném hắn vào bụi cỏ gần đấy, Chu Phỉ mới nhìn thấy sau gáy hắn là một cây đao.

Chu Phỉ so với vừa nãy bị Vương Vạn Toàn làm nhục còn sợ hãi hơn, người chết .... Người chết rồi sao?!

Nàng như ở trong mộng mới tỉnh nhảy dựng lên, cũng mặc kệ chính mình yếm nửa rớt không xong lộ ở bên ngoài, liền như vậy hướng này hẻo lánh đường nhỏ thượng duy nhất một cái tồn tại đồ vật đánh tới.

Nàng như từ trong mộng mới tỉnh nhảy dựng lên, cũng mặc kệ yếm của mình lộ ra bên ngoài, cứ như vậy ôm lấy hắn, cứ như ôm hắn mang đến cho nàng cảm giác an toàn vậy.

Chu Phỉ chưa thấy qua người chết máu chảy đầm đìa như vậy, hơn nữa là chết trên người nàng.

Trước kia luôn có nữ nhân nhìn nàng không thuận mắt mắng nàng, loại yêu tinh hút dương tinh của nam nhân như ngươi, toàn bộ nam nhân trong thôn sớm muộn đều chết trên người ngươi.

Nàng cảm thấy vô cùng vớ vẩn, thế mà hiện tại đã thành sự thật!

Chu Phỉ đυ.ng vào người Thẩm Ngân Đài, không quản quan hệ hai người, tay run run bắt lấy góc áo hắn, mặt từ phiến đỏ cũng không còn giọt máu nào: “Hắn .... chết rồi sao ....”

Thân thể nữ nhân mềm mại, bộ ngực sữa càng mê người hơn, tầm mặt Thẩm Ngân Đài đi xuống, giờ phút này tuyết nhũ lộ ra một mảng lớn dán ở cánh tay hắn, bất kể xúc cảm hay hình dáng đều như có như không trêu chọc linh hồn hắn từ lúc nào không hay.

“Không chết thì còn thế nào. Chẳng lẽ ngươi muốn cùng hắn tiếp tục?”

“Không .... Không phải ....” Chu Phỉ đã hoàn toàn khϊếp sợ đến nỗi không biết nên nói gì, Thẩm Ngân Đài ôm lấy nàng, cánh tay ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, ngón tay lạnh lẽo nhéo mặt nàng không cho nàng nhìn thi thể kia nữa.

“Hết thảy coi như không thấy là được. Ngươi không biết, ta không biết, còn ai vào đây biết.” Ngữ khí nam nhân cực kỳ ôn hòa dừng một chút: “Dù biết thì đã sao, không phải là ta gϊếŧ ư? Có quan hệ gì tới Chu nương tử?”

Tâm Chu Phỉ nhảy lộp bộp.

Là…… Hình như là như thế…… Vương Vạn Toàn đã chết, cũng không phải nàng gϊếŧ…… Chuyện này cùng nàng đâu có quan hệ gì?

“Ngươi thường xuyên gặp phải loại chuyện này?”

“A?”

Thẩm Ngân Đài lặp lại lần nữa: “Có phải thường ngày người khác cũng đối xử với ngươi như vậy?”

“Không!” Chu Phỉ phản ứng lại, nàng sợ Thẩm Ngân Đài cũng giống người khác cho rằng nàng câu dẫn nam nhân, cuống quít giải thích: “Trước nay ta rất cẩn thận, loại người không biết xấu hổ như Vương Vạn Toàn ta mới thấy lần đầu.”

“Đi thôi.” Thẩm Ngân Đài lên tiếng.

“…… Được.”

Chu Phỉ vẫn rất sợ, nhưng đã khá hơn lúc trước nhiều, chỉ là đầu óc ngốc ngốc, cũng không biết ôm eo Thẩm Ngân Đài từ bao giờ, nam nhân cũng không đẩy nàng ra, chờ đến khi đi qua đường nhỏ, Chu Phỉ mới phản ứng lại, nhanh chóng tạo khoảng cách với Thẩm Ngân Đài, còn hoảng loạn mà từ biệt hắn.

Nam nhân vẫn như cũ “Ừm” một tiếng.

Nàng cùng ngày mới gặp giống nhau như đúc. Chu Phỉ vội vã tách ra, không nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Thẩm Ngân Đài, giống như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~