Chương 2-1: Mỹ nhân suýt bị đồ tể cưỡиɠ ɠiαи

Chu Phỉ nghĩ không ra vì sao Thẩm Ngân Đài lại ở nhà nàng. Nói thật ra, nhà nàng và Sử Xuân Địch ở trong thôn cũng tính là nghèo, ba gian phòng này cũng là gia sản duy nhất của Sử Xuân Địch, chính nàng cũng không có nhiều của hồi môn, chi tiêu hàng ngày đều dựa vào việc bán sách của Sử Xuân Địch, cơm ăn cũng chưa đủ no, quý công tử như Thẩm Ngân Đài thế nào lại chịu đến đây ở?

Cố tình hắn liền ở nơi này một ngày, hai ngày, ba ngày .....

Chả qua ban ngày vị công tử kinh thành này không ở nhà, buổi tối thời điểm hắn trở về Chu Phỉ củng chỉ tự ngây ngốc trong phòng mình, hai người từ lần đầu tiên chạm mặt thì chưa tái kiến lại, làm cho người không thích tiếp xúc với người lạ như Chu Phỉ cũng nhẹ nhõm.

Sử Xuân Địch cũng rất bận, sau ngày cùng Chu Phỉ chiến đấu liền không có thời gian chạm vào nàng, khoa cử đang đến gần, thôn Hà Diệp cách kinh thành rất xa, một thời gian nữa hắn phải chuẩn bị lên kinh đi thi, hiện tại vẫn phải vội vàng tích lũy ngân lượng.

Vấn đề này Chu Phỉ rất nỗ lực giúp hắn, đồ ăn trong nhà hàng ngày đều từ tiền nàng trồng trọt dệt vải, tiền Sử Xuân Địch bán tranh chép sách chủ yếu vẫn trong tay hắn, nếu có chút dư dả, Sử Xuân Địch đều cho nàng mua đồ ăn vặt, cuộc sống thanh bần như vậy cũng rất hạnh phúc.

Chỉ Phỉ nếu không có chuyện quan trọng cũng không phiền hắn, ngày đó chưa kịp cùng Sử Xuân Địch nói chuyện làm nàng có chút buồn lòng.

Kỳ thật, thời gian trước nàng có cứu được một người, là nam nhân.

Thanh danh của Chu Phỉ ở thôn Hà Diệp đặc biệt kém, khi phụ mẫu nàng còn sống người khác chỉ dám trộm nói xấu sau lưng, nàng cũng lười quản, sau chỉ còn mình nàng, mấy cái ác danh đó liền hận không thể dán kín hết người Chu Phỉ.

Nói nàng lên giường cùng lão già góa vợ trong thôn để đổi gạo.

Nói nàng là ngoại thất của phú thương trong thôn.

Nói một xâu tiền thì có thể cùng nàng trải qua một đêm....

Hàng năm đều có nữ nhân đến đánh Chu Phỉ nói nàng câu dẫn nam nhân nhà mình, Chu Phỉ nhảy giếng mười lần cũng không rửa sạch thanh danh.

Người trong thôn nàng không ghét cũng ngại, đặc biệt là nam nhân, đứng xa xa cũng nổi lên lời đồn kỳ quái, Chu Phỉ chán ghét cực điểm, việc cứu nam nhân Chu Phỉ làm bí mật, người kia thương tích đầy mình, nàng cũng không dám mang về nhà, cũng không dám nói cho người khác, chỉ lén lút đưa hắn tới sơn động ẩn nấp, mỗi ngày mang chút đồ ăn cho hắn.

Nam nhân kia tới thần bí, đi cũng thần bí, hắn không nói cho Chu Phỉ biết mình bị ai hại, đến từ đâu, được Chu Phỉ “chiếu cố” hai ba ngày liền biến mất, trước khi đi cũng không cảm tạ Chu Phỉ, thậm chí cũng không nói khi nào hắn đi, Chu Phỉ cảm thấy hắn rất vong ân bội nghĩa, bất quá nàng và hắn bèo nước gặp nhau, nàng cũng không mong chờ hắn có thể cho nàng cái gì tốt, đi rồi liền đi thôi.

Sử Xuân Địch bận rộn mấy ngày, hôm nay rốt cuộc Chu Phỉ vào núi lấy về cái chăn cho nam nhân kia nằm, trên đường gặp phải đồ tể bán thịt heo trong thôn, Vương Vạn Toàn.

Vương Vạn Toàn tuổi cũng không nhỏ, tang thê nhiều năm, cũng may trong nhà bán thịt heo nên cũng tương đối giàu có, người muốn tục huyền cho hắn không ít, ở thôn Hà Diệp có danh tiếng không tồi.

Chẳng qua Chu Phỉ đối với Vương gia không có ấn tượng tốt, bởi vì con dâu Vương Vạn Toàn chính là người là người đàn bà đanh đá chạy tới mắng Chu Phỉ qua lại với nam nhân nhà mình.

Chu Phỉ nhìn hắn một cái liền đi vào ven đường, hai chân đạp lên cỏ, trong thôn tuy hẹp nhưng cũng không đến nỗi chỉ có một lối đi.

Nhưng Vương Vạn Toàn không nhìn ra sự xa cách của Chu Phỉ, ngược lại nhanh chân đi về phía nàng.

“Ngươi cầm thứ gì vậy, phu quân sao không giúp ngươi cầm? Đi đường về nhà chắc chắn rất nặng, thúc thúc giúp ngươi!”

Chu Phỉ: “Không cần.”

Vương Vạn Toàn vẫn đưa tay về phía Chu Phỉ, không nhìn tới thần sắc lạnh đạm của nàng: “Ai, đừng khách khí, chuyện lần trước là con dâu ta không đúng, người đàn bà đanh đá này ta cũng không thích nàng! Cả ngày chỉ biết nghi thần nghi quỷ, nhà cũng không ra nhà nữa rồi, đã xấu xí còn không ra dáng hiền thê.”

Chu Phỉ bước đi yên lặng, vì tránh Vương Vạn Toàn mà phải đi đến rìa sườn núi.

“Ngươi cũng thật là, vì việc này mà không tới mua thịt, phu quân ngươi không biết thương ngươi, ngươi không tới hắn cũng không tới, hắn làm tù tài trong thành còn được ăn đồ tốt, ngươi đi theo hắn đã gầy thành dạng gì ....”

Chu Phỉ có chút muốn mắng người, Vương đồ tể nói xấu Sử Xuân Địch nàng nghe không nổi, cũng không muốn cùng loại người này cãi nhau, nàng sợ trong thôn lại truyền ra chuyện gì, vì thế chỉ cau mày bước đi nhanh hơn.

“Hôm qua mới gϊếŧ heo còn thừa không ít, hôm nay trong nhà ta không có ai, ngươi đừng sợ mụ la sát của nhi tử ta.” Vương Vạn Toàn thấy Chu Phỉ nhát gan yếu đuối, trực tiếp kéo Chu Phỉ: “Đến nhà thúc thúc, ta lấy cho người vài cân thịt về hầm canh.”

Chu Phỉ ôm cánh tay linh hoạt trốn đi: “Không cần.”

“Chu Phỉ à, sao lúc nào cũng không cần, không cần ....”

Chu Phỉ cảm giác được hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả vào người mình, mùi vị từ miệng lão nam nhân 40 làm nàng chán ghét vài phần phải lùi lại mấy bước: ”Ta không đi, ngươi đi trước, chỗ này nhường cho ngươi.”

Vương Vạn Toàn cười có chút suy sụp trở về, tầm mắt tham lam của hắn vẫn lượn lờ trên người Chu Phỉ, đột nhiên dừng bước chân hướng về phía nàng: “Ta đây cũng không đi đâu cả.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Không phải ngươi thiếu nam nhân lắm sao? Đều bị nam nhân khác thao đến lỏng, bộ dạng trinh tiết liệt nữ này bày ra cho ai xem? Ngươi không thích làm trong nhà cũng đúng, đánh dã chiến còn kí©h thí©ɧ hơn, yên tâm, lát nữa thúc thúc đảm bảo làm ngươi sung sướиɠ!”