Chương 4

Ngay khi tiếng lòng này phát ra, toàn bộ nơi này trở nên im lặng!

Vô số ánh mắt của mọi người đều đang tìm kiếm chủ nhân quả dưa, ngầm hoặc trực tiếp nhìn về phía Tống Xuyên.

Lúc đó Tống Xuyên đang ngồi trước tấm bình phong, bên cạnh là Lâm Mộ Bạch đang trò chuyện cười nói với anh ta.

Cảm nhận được mọi người đều đang nhìn mình, sắc mặt Tống Xuyên trở nên khó coi.

Giây trước còn đang ăn dưa của người khác, giây sau ăn dưa ăn đến trên người mình, còn là một quả dưa vớ vẩn như vậy, dù là ai thì cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.

Bây giờ Tống Xuyên chỉ muốn biết cái giọng nói không thể hiểu được kia rốt cuộc là thuộc về ai!

Nếu như để anh ta bắt được thì…

Anh ta nhất định phải làm cho đối phương biết được kết cục của việc tung tin đồn thất thiệt sẽ là như thế nào!

Lâm Mộ Bạch nhạy bén nhận ra cảm xúc của Tống Xuyên không ổn, cậu ta chu đáo dò hỏi: “Tống tổng, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, là do có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tống Xuyên hơi giật mình: “Em không nghe thấy gì sao?”

Vẻ mặt của Lâm Mộ Bạch hoang mang: “Nghe thấy cái gì?”

Tống Xuyên nhận ra được gì đó, vô thức giấu giếm: “ m thanh ong ong ong thôi… Chắc là do anh bị ù tai.”

“Có lẽ là do anh làm việc quá mệt mà lại không được nghỉ ngơi tốt đó.” Lâm Mộ Mạch đúng lúc thể hiện ra một chút quan tâm: “Anh cần em đưa anh đến phòng nghỉ không?”

Nếu như là trước đây thì Tống Xuyên sẽ không bao giờ từ chối cơ hội tốt được ở một mình với người trong lòng của mình.

Nhưng hôm nay không giống nhau.

Vì thế anh ta lắc đầu nói: “Không có gì đâu, không cần đi.”

Lâm Mộ Bạch thầm nói thật đáng tiếc.

Ở đầu bên kia hội trường, Tống Phùng Thời cũng nhận được rất nhiều ánh mắt khó hiểu.

Hội trường một khác đầu, Tống Phùng Thời đồng dạng thu được không ít mịt mờ nhìn chăm chú.

Trợ lý Đường ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Tống tổng, anh có cần tôi đi…”

Anh ra đưa mắt ra hiệu về phía chàng trai tóc hạt dẻ.

Mặc dù đây là chuyện của Tống Xuyên, không liên quan nhiều đến Tống Phùng Thời, nhưng suy cho cùng thì hai người đều là người nhà họ Tống, chuyện nhà họ Tống không thể để người ngoài tùy ý bàn tán, thậm chí là bịa đặt lung tung.

“Không vội.” Tống Phùng Thời lại nói.

Lông mày anh lạnh lùng, lông mày nhíu rất thấp, hốc mắt thâm thúy, mũi cao nhưng môi lại mỏng, thoạt nhìn có vẻ như anh có huyết thống ngoại quốc nào đó.

Giọng điệu Tống Phùng Thời thờ ơ: “Nghe một chút xem cậu ta muốn nói cái gì.”

Hiển nhiên anh không hề bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt như có như không xung quanh.

Trợ lý Đường gật đầu, không lên tiếng nữa.

Lâm Chi Kiều đang ăn dưa hăng say nên hoàn toàn không biết toàn bộ hội trường đã trở nên hỗn loạn như thế nào vì tiếng lòng của mình.

Lâm Chi Kiều hít sâu một hơi: [Để tôi nghe xem chuyện là như thế nào…]

[Trương Thanh - mẹ của Tống Xuyên và ba của anh ta là Tống Chí liên hôn thương nghiệp, lúc trước khi kết hôn… Ừm? Cái gì ——?!]

Lâm Chi Kiều vô cùng chấn động: [Sao Trương Thanh lại là đàn ông được chứ?! Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là nam giả nữ sao?? Mà là đàn ông thì sao sinh con được? Chuyện này có khoa học không hả?!]

[Ồ, Tống Xuyên là do ông ta lén nhận nuôi về, giả vờ như là do mình tự sinh ra… Vậy thì không có vấn đề gì.]

888 phàn nàn: [Cậu cũng đã trói định với hệ thống rồi, còn rối rắm chuyện đàn ông có sinh con được hay không làm gì!]

[Đừng nói đàn ông sinh con, người lưỡng tính, người đa tính, người vô tính, người ngoài hành tinh hay thậm chí cả những sinh vật không phải con người cũng không phải là hiếm!]

Lâm Chi Kiều nghĩ lại thấy cũng đúng: [Má! Thế giới này điên như vậy sao!]

Vì thế cậu đành tiếp thu rồi bắt đầu tiếp tục ăn dưa.

[Tiếp tục tiếp tục đi… Lúc trước Trương Thanh gả đến nhà họ Tống chỉ là vì tiền và quyền lực của nhà họ Tống, cũng không hề thích Tống Chí.]

[Sau khi hai người họ liên hôn, Trương Thanh lén lút đi ra ngoài mua say phong lưu, kết quả đánh bậy đánh bạ gặp được chân ái, từ đó một phát không thể vãn hồi!]

[Tống Chí này đội nón xanh hơn hai mươi năm, không hề phát hiện ra đứa con mà mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm không phải là con của mình còn chưa nói, thế mà đến vợ của mình là đàn ông cũng không hề phát hiện ra sao?!]

Lâm Chi Kiều tận dụng mọi thứ mà phàn nàn: [Đừng nói là nhiều năm như vậy rồi nhưng bọn họ chưa từng ngủ cùng giường nhé? Cho dù buổi tối đi ngủ tắt đèn thì cũng không đến mức là nam hay nữ cũng không nhận ra chứ… Khoan đã!]

Mọi người đều bị tiếng lòng của Lâm Chi Kiều dẫn dắt, khi nghe thấy quả dưa bùng nổ như vậy, tất cả đều nín thở, vẻ mặt hưng phấn.

Lâm Chi Kiều dừng lại như vậy, những người đó còn sốt ruột hơn cả cậu!

Khoan đã cái gì? Cậu mau nói đi chứ!

Lâm Chi Kiều: [Hay thật! Đúng là hay thật!]

[Ba của Tống Xuyên thế mà lại đã biết chuyện này ngay từ lúc bắt đầu rồi!]

[Tống Chí và Trương Thanh tuy rằng là liên hôn thương nghiệp nhưng Tống Chí cực kỳ yêu Trương Thanh! Ông ta không chỉ biết vợ của mình là đàn ông, mà còn biết Trương Thanh có chân ái khác ở bên ngoài, cũng biết Tống Xuyên không phải con của mình, thậm chí còn hứa hẹn rằng chỉ cần Trương Thanh không nhắc đến chuyện ly hôn thì cho dù Trương Thanh ẵm bao nhiêu đứa con về thì ông ta vẫn có thể xem như con của nhà họ Tống mà nuôi lớn, hưởng thụ tài nguyên và đãi ngộ của huyết thống nhà họ Tống!]

[Yêu cầu duy nhất của ông ta chính là, chính là hy vọng lúc Trương Thanh ở bên chân ái của mình thì phải dẫn theo ông ta! Để ông ta cũng trở thành một phần bên trong bọn họ!]

[Đây là kẻ si tình (gạch bỏ) kẻ liếʍ cẩu siêu cấp vô địch gì thế! Bồ Tát mà thấy cũng phải cam chịu không bằng!!!]

888 kinh ngạc cảm thán ra tiếng: [Ồ wow wow wow wow.]

Lâm Chi Kiều kêu lên "Kỳ diệu thiệt" trong lòng mấy lần, ánh mắt sáng ngời đáng kinh ngạc nhìn về phía Tống Xuyên, sau đó lại vội vàng cụp mắt xuống để che đậy ánh sáng hóng chuyện trong mắt mình.

Tống Xuyên bên kia căn bản không thể ngồi yên.

Càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh ta, khiến anh ta cảm thấy khó chịu như bị kim châm đâm.

Lâm Mộ Bạch: “Tống tổng ——”

Nhưng mà mới vừa mở miệng đã bị cắt ngang.

“Anh nhớ anh còn có chuyện chưa xử lý, xin lỗi em, bây giờ anh không thể tiếp chuyện với em được.” Tống Xuyên vội vàng đứng dậy, trước khi đi còn không quên trấn an nói: “Xin lỗi Mộ Bạch, lần sau anh mời khách, coi như nhận lỗi.”

Vẻ mất mát trên mặt Lâm Mộ Bạch chợt lóe rồi biến mất, tri kỷ nói: “Không có gì đâu Tống tổng, chuyện của anh tương đối quan trọng, mau đi đi, đừng chậm trễ công việc.”

Trong lòng Tống Xuyên mềm nhũn, giơ tay vỗ nhẹ bả vai của Lâm Mộ Bạch, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi bóng dáng của anh ta hòa vào trong đám người, Lâm Mộ Bạch cầm ly rượu lên, che đi vẻ bối rối trên mặt.

[066.] Cậu ta hỏi: [Tống Xuyên có hơi kỳ lạ, xảy ra chuyện gì à?]

Hệ thống vạn người mê 066 trả lời: [Không có kiểm tra đo lường được bất cứ dị thường nào, ký chủ, tại thời điểm này trong cốt truyện không có chuyện gì lớn xảy ra.]

Lâm Mộ Bạch vẫn không yên tâm: [Xem giá trị hảo cảm của Tống Xuyên đối với tôi đi.]

[Giá trị hảo cảm là 91, cao hơn trước một điểm.] 066 nói: [Ký chủ yên tâm đi, hiện tại anh ta đã toàn tâm toàn ý với cậu rồi!]

Khóe môi Lâm Mộ Bạch hơi nhếch lên, sau đó mới buông bỏ nghi ngờ nơi đáy lòng.

Sau khi rời khỏi Lâm Mộ Bạch, Tống Xuyên nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tống Phùng Thời: “Phùng Thời…”

Thái độ của Tống Phùng Thời vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chuyện gì?”

Tống Xuyên nghẹn họng, một lúc sau mới hạ giọng hỏi: “Em nghe thấy được, đúng không?”

Tống Phùng Thời không nói gì, xem như cam chịu.

Giọng điệu Tống Xuyên dồn dập: “Phùng Thời, đó chỉ là bôi nhọ mà thôi! Cái gì nam giả nữ rồi chân ái giả ái, đúng là vớ vẩn mà! Chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm của ba mẹ anh tốt đến mức nào, Phùng Thời em đều nhìn thấy hết mà đúng chứ! Bọn họ hoàn toàn không phải người như vậy, em đừng tin lời của kẻ xấu…”

Tống Phùng Thời cắt ngang lời anh ta: “Vậy anh cảm thấy, tôi sẽ tùy ý tin vào lời của kẻ khác như vậy sao?”

Trái tim Tống Xuyên đập thình thịch, vội vàng nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”

Tống Phùng Thời liếc nhìn anh ta, đôi mắt đen không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Tôi đương nhiên sẽ xác minh là đúng hay sai.”

Tống Xuyên đè nén sự bất an trong lòng lại, anh ta còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị cắt ngang.

[Hít! Đệch mợ đỉnh vậy, trâu bò thật!]

Hô hấp của Tống Xuyên cứng lại, gần như muốn bịt miệng chủ nhân của giọng nói này lại, làm cho cậu đừng nói nữa.

Đám người xung quanh hơi chấn động, mọi người đều thầm kêu lên trong lòng ——

Đệch mợ cái gì! Rốt cuộc là cậu đang đệch cái gì!!!