Trong lòng cô ta nghĩ gì đó, bèn đến cạnh Ella hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Sườn mặt Bạc Lâm quay về phía Hoa Giản, Hoa Giản tùy tiện nhìn một cái, phát hiện vị khách này cao hơn mét tám, một người đàn ông đậm chất chủ tịch ngang tàng lạnh lùng tuấn tú.
Trong mắt cậu thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng thu lại tầm mắt rất nhanh.
Trai thẳng như Hoa Giản, chỉ ngưỡng mộ cơ bắp cuồn cuộn, dáng vẻ khỏe khoắn thôi.
Trong mắt anh, chủ tịch ngang tàng bên cạnh cơ thịt nhỏ quá, eo thon, mông không tồi, cũng vểnh đấy, người đàn ông tối qua…
Cửa hàng trưởng rõ chuyện đã qua, muốn nói gì đó thì nghe thấy một tiếng ho truyền ra.
Bạc Lâm càu mày nhìn sang, chỉ thấy Hoa Giản đang ho đến mức mặt đỏ au, ngoài giọng hoảng loạn của chị gái bán hàng và cửa hàng trưởng thì còn một giọng nam lẫn bên trong.
"Mắt tôi bẩn rồi, cơ thể tôi bẩn rồi! Thế mà tôi lại nhìn mông người đàn ông bên cạnh! Aaaaaa!"
"Người đàn ông tối qua, anh trả tấm thân trinh trắng cho tôi! Anh trả sự trong trắng lại cho tôi! Aaaa!"
Tai Bạc Lâm chợt đỏ lên, cậu cắn răng nói thầm Hoa Giản này đúng là được hời còn khoe mẽ, ai không phải trai tân chứ?
Với lại, thứ chó này còn nhìn mông mình giữa nơi đông đúc thế này.
Đúng rồi, trong ký ức còn lại tối qua, tay thứ chó này chưa từng rời mông cậu, hại cậu phải che đậy sự khác thường cả buổi sáng…
“Cửa hàng trưởng!” Bạc Lâm tức tối.
Cửa hàng trường vứt chuyện của Hoa Giản rồi chạy sang ngay.
“Tổng giám đốc Bạc, thật xin lỗi vì thất lễ với anh, anh có ưng kiểu nào không?”
Bạc Lâm hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: “Lấy giúp tôi cái này.”
Cửa hàng trưởng cúi đầu nhìn một cái đồng hồ bình thường chưa đến một triệu, cô ta muốn khuyên nhưng thấy sắc mặt Bạc Lâm không tốt nên vội ngậm miệng.
Vốn dĩ Hoa Giản không chú chủ tịch ngang tàng bên cạnh đi lúc nào.
Anh sặc nước bọt, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Cậu mệt mỏi phất tay với Ella: “Ngại quá, tôi đi trước, đồng hồ cứ để ở đây, có thể bán giúp tôi thì tốt, thật sự không bán được thì tôi lấy lại.”
Rời khỏi đường Bảo Ninh, Hoa Giản tìm chỗ gần đó ăn cơm.
Một bát ramen lớn tổn hết sáu mươi tám tệ của anh, vật giá ở Đế Đô thật sự khiến anh thấy thốn.
Một triệu và sáu mươi tám khiến Hoa Giản tan vỡ.
Dù không bị cậu chủ thật giả và mấy người theo đuổi kia chơi chết thì trong thẻ anh cũng chỉ còn ba con số, không kiếm tiền nữa thì đói chết trên đường mất.
Thật ra nguyên chủ rất hạnh phúc, bà Hoa dẫn theo anh gả vào nhà giàu, nhà họ Tạ cũng tình nguyện bỏ số tiền lớn để anh học vẽ.
Bản thân "Hoa Giản" cũng xem như có thiên phú, dựa vào tài của mình thi vào đại học Đế Đô.
“Chỉ có thể về nghề cũ thôi.” Hoa Giản tự lẩm bẩm.
Anh ngồi lướt điện thoại nguyên chủ trong quán ramen, không bây giờ là điện thoại của anh.
Trong Wechat có không ít nhóm, tên đơn giản rõ ràng.
Bên dưới có nhiều tin tức màu đỏ chưa được Hoa Giản đọc.
Anh kiên nhẫn mở từng cái, mãi đến khi thấy tin từ người có ghi chú là "đàn anh Tiền".
“… Đàn em, cậu tìm được việc làm thêm chưa? Học kỳ sau tôi phải đi trao đổi, học sinh tôi dạy rất thích phong cách của cậu, cậu có muốn thử không?
Mắt Hoa Giản sáng lên, tin nhắn này vào hai ngày trước, lúc đó nguyên chủ đang hoang mang vì việc chuẩn bị quà sinh nhật cho Phùng Can, vốn chưa xem tin.
Anh trả lời ngay:
“… Đàn anh, giáo viên phụ đạo tìm được chưa ạ? Thật xin lỗi, hai hôm nay em có chút việc chưa xem Wechat.”
Đàn anh Tiền trả lời rất nhanh:
“… Em đến khu biệt thự Lộc Xuyên ở ngoại ô phía nam, vừa khéo anh đang ở nhà học sinh, anh đến cổng biệt thự đón em.”
Khu biệt thự Lộc Xuyên rất xa trung tâm thành phố.
Hoa Giản bắt xe tốn hơn một trăm.
Nếu lần này làm gia sư không thành công, đành phải về dập đầu nhận lỗi với bà Hoa thôi.