Chương 27

Nhà họ Lục và nhà họ Bạc không giống nhau, tuy Lục Trạch Tây là con trai cả, cháu trai trưởng, nhưng người đứng đầu Lục thị hiện tại lại là ông nội càng già càng dẻo dai của anh ấy.

Tháng trước, ông nội anh ấy còn nghỉ phép đi biển cùng một người mẫu trẻ khoe cơ bắp.

Đứa cháu trai cả Lục Trạch Tây này muốn kế thừa gia nghiệp, chỉ sợ còn phải đợi dài.

Hơn nữa trong công ty còn có rất nhiều chú bác anh em, cháu trai lớn các kiểu của anh ấy.

Lục Trạch Tây thực sự không muốn góp mặt vào cuộc vui đó.

Nhưng dù sao thì anh ấy cũng là con cháu được ông Lục thích nhất. Khi mới sinh ra đã được hưởng 5% cổ phần ban đầu của nhà họ Lục, mỗi năm cầm tiền cổ phần mỏi cả tay.

Những khoản cổ phần này qua tay Bạc Lâm lại được xào vài vòng nữa, cho đến bây giờ đã trở thành một số tiền lớn.

Nghe xong lời này, Bạc Lâm đã đưa ra quyết định cuối cùng: "Nếu không muốn làm anh trai vung tiền thì không cần nhận dự án này. Bạc Lâm tôi không làm ăn lỗ vốn."

Lục Trạch Tây bĩu môi. Tỷ lệ sinh lời đạt tới 12%, ở trong miệng Bạc Lâm lại là lỗ vốn.

"Được, tôi đã nói với Tạ Trí Vi, anh ta cũng không dễ dàng gì, cha anh ta suốt ngày dẫn mẹ kế đi du lịch vui chơi. Hai đứa em trai của anh ta không đứa nào là không khiến người ta lo lắng, lại còn nuôi người tình gì đó..."

“Keng!"

Một âm thanh chói tai khiến Lục Trạch Tây giật mình.

Điếu thuốc ngậm trong miệng cũng quên hút. Điếu thuốc cháy nhanh, khói thuốc làm cay mắt anh ấy.

"Khụ khụ khụ, Bạc Lâm hôm nay cậu uống nhầm thuốc sao? Làm tôi sợ muốn chết!"

Bạc Lâm đứng dậy, lạnh giọng nói: "Sau này nói chuyện thì đổi nơi khác đi, bẩn thỉu!"

"Này! Bạc Lâm, Cậu nói cho rõ ràng, ai bẩn thỉu hả? A?"

Giám đốc Lưu đẩy cửa ra đi vào, suýt nữa thì đυ.ng phải Bạc Lâm đang đi tới cửa, ngạc nhiên vội vàng nói: "Tổng giám đốc Bạc? Anh đi sớm vậy sao?"

“Ừ.” Bạc Lâm đáp, bước chân không ngừng lại.

Lục Trạch Tây chọc tức cậu, nói: "Lão Lưu, đừng để ý đến cậu ấy, anh tới đây làm gì?"

Giám đốc Lưu nhường đường cho Bạc Lâm, đợi cậu ngoài rồi mới quay lại nói với Lục Trạch Tây: “Là thế này tổng giám đốc Lục, không phải anh muốn Tiểu Giản lên pha rượu cho anh sao? Ngày hôm qua ồn ào quá, vừa rồi dưới lầu cũng náo nhiệt một trận, bây giờ Tiểu Giản không bận nữa rồi, giờ tôi bảo cậu ta lên nhé?”

Nếu như giám đốc Lưu không nhắc tới, suýt chút nữa là Lục Trạch Tây đã quên mất ngày hôm qua anh ấy nghe thấy Hoa Giản nói điều kỳ lạ trong nhà vệ sinh.

Anh ấy cười nhạo, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Được rồi, nhân viên pha chế rượu quyến rũ như vậy, tôi phải làm quen thử, mau bảo cậu ta lên đi."

“Được được.”

Giám đốc Lưu cười bước ra ngoài, không ngờ thiếu chút nữa lại đυ.ng phải một bóng người cao lớn.

"Ây da, tổng giám đốc Bạc, anh đây là... Thật không phải, suýt chút nữa đυ.ng phải anh rồi, không dẫm trúng anh chứ?"

“Ừ, không sao.” Bạc Lâm như dừng lại một chút: “Tôi để quên đồ trong phòng, đi vào lấy.”

Giám đốc Lưu tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn mỉm cười nói: "Vâng, vâng, mời anh vào."

Tâm trạng Lục Trạch Tây đã khá hơn một chút, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lại nhìn thấy Bạc Lâm quay trở lại.

"Thế nào? Tổng giám đốc Bạc quay lại làm gì vậy? Đừng để không khí mịt mù ở đây làm bẩn cậu!"

Bạc Lâm mặt mày bỉnh thản ngồi lại: “Tài xế vẫn chưa đến.”

Lục Trạch Tây không hề nghi ngờ, thậm chí còn nhanh chóng tha thứ cho Bạc Lâm, ngồi thẳng dậy nói: “Ở chỗ tôi có một người thú vị, mặc dù có chút xung đột với tôi nhưng nhìn cho bổ mắt cũng được.”

Bạc Lâm dừng lại, nhướng mi nhìn anh ấy: "Xung đột? Cậu nằm trên à?"

Lời này nghe thật lạ, Lục Trạch Tây anh ấy từ trước tới giờ chưa từng muốn ở dưới.

Anh ấy trợn mắt nhìn Bạc Lâm, khoe khoang nói: “Đương nhiên, còn phải hỏi nữa à? Người như tôi sao có thể ở dưới được? Nhưng người chưa từng ăn thịt như cậu không hiểu cũng là chuyện bình thường.”