Tiết Phán không phải người học nghệ thuật, buổi sáng ở giảng đường đó là tiết chung, vừa khéo cậu ta và Hoa Giản cùng lớp.
Sau khi giao thuốc, cả ngày Hoa Giản chẳng thấy cậu ta đâu.
Mà chuyện xảy ra trong lớp lúc sáng đã bị bạn học nhiều chuyện truyền ra ngoài.
Hoa Giản vẫn luôn ở trạng thái như vô hình của khoa Nghệ Thuật đại học Đế Đô.
Biệt danh của anh là: Con chó theo đuôi của cậu Phùng, tên đeo kính đen sau lưng cậu Phùng.
Cuối cùng hôm nay anh cũng có tên trong miệng bạn học rồi.
Đáng mừng.
Nhóc béo bị anh xách cổ lên tên là Trương Phẩm Thu, học tranh dầu, bình thường thích theo sau Phùng Can, có chút suy nghĩ khác với Phùng Can.
Nên thấy "Hoa Giản" thích theo Phùng Can, Trương Phẩm Thu ẩm ương trước mặt "Hoa Giản".
Nhưng thẳng thừng ra tay như hôm nay thì chưa từng có.
“Hoa Giản uống nhầm thuốc rồi? Trương Phẩm Thu là bạn tốt của cậu Phùng, Hoa Giản đắc tội với cậu ta, không muốn nịnh cậu Phùng nữa à?”
“Trương Phẩm Thu nói tên đeo mắt kính thuê phòng là thật hay giả vậy? Với đàn ông sao?”
“Hu hu, tôi ở hiện trường, tận mắt thấy gân xanh trên tay Hoa Giản, tôi tiêu rồi!”
“Khụ, đây chính là người thành thật nổi giận sao? Tôi hơi muốn kết bạn với cậu ấy rồi…”
“Lầu trên đừng cợt nhã! Đồ ngu mới kết bạn với Hoa Giản!”
—
Hoa Giản nào biết gì đâu, buổi trưa anh đến căng tin số năm của đại học Đế Đô, trong đây đồ ăn hơi đắt nhưng ngon.
Đáng tiếc anh vừa ăn đã gặp phải khách không mời.
Mấy người này rảnh thật.
“Hoa Giản, có thể làm quen chút không? Chúng ta cùng khoa, tôi tên là Lưu Ngọc Trạch.”
“Chào, Hoa Giản, tôi là Phong Triết Khải, tuần trước chúng ta học chung môn tự chọn.”
… Người làm nền như anh cần quen biết nhiều người vậy sao?
Hoa Giản dừng lại, ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt.
Anh chẳng biết ai cả, nhưng mấy người này xuất hiện trong nguyên tác nhiều hơn "Hoa Giản".
Mấy người này toàn là phe cánh ôm chân cậu chủ giả Thư Ngạn.
Sau khi xử lý xong Hoa Giản, bọn họ nảy ra rất nhiều ý kiến.
Chỉ là lúc này nhìn bọn họ trông có vẻ hiền lành, giống như giống như mấy người bạn học tốt bụng đúng là kỳ lạ thật.
Hoa Giản bình tĩnh nói: “Ngồi xuống cùng ăn cơm nhé?”
Lưu Ngọc Trạch liếc nhìn đĩa cơm của Hoa Giản, trong mắt hiện lên một chút chán ghét.
"Không được, chúng tôi sắp phải rời trường rồi. Nhân tiện, kết bạn thì sao?"
Anh ta tự nhiên lấy điện thoại ra, đưa màn hình qua trước mặt Hoa Giản.
Hoa Giản không nhúc nhích, Phong Triết Khải nhướn mày nói: "Thế nào Hoa Giản? Kết bạn đi, tối nay có một bữa tiệc gặp mặt, anh Thư đang định tổ chức một trò chơi, nhất định Phùng Can cũng sẽ đến, hơn nữa buổi tối chúng ta có thể cùng nhau chơi.”
"Đúng vậy, trước kia Phùng Can đi chỗ nào, không phải Hoa Giản cậu cũng đi theo sao, cho dù không cho cũng sẽ đi theo."
Một nam sinh khác nói mấy lời kỳ lạ, mang theo chút trào phúng mơ hồ.
Hoa Giản ngước mắt nhìn sang, ánh mắt rất bình thản, nhưng không hiểu sao nam sinh đang lên tiếng lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Tại sao trước đây cậu ta không nhận ra ánh mắt của Hoa Giản lại đáng sợ như vậy? Cậu ta còn chưa nói móc hết câu đã không thể nói tiếp được nữa.
Lưu Ngọc Trạch âm thầm trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Còn cả đồ chó Hoa Giản này cũng thật không biết điều, anh ta đã giơ QR ra từ nãy giờ rồi, thế mà còn dám làm bộ làm tịch?
Nếu không phải anh Thư nói, anh ta...
Hoa Giản quay sang nhìn Lưu Ngọc Trạch hỏi: “Vậy là tối nay cậu tới mời tôi dự tiệc à?”
Lưu Ngọc Trạch ngẩn ngơ: "Cái gì?"
Hoa Giản cười nhạo nói: "Không phải mấy người nói tối nay có tiệc, buổi tối cùng nhau vui vẻ sao?"
Nhà Lưu Ngọc Trạch có ít tiền, lại thường xuyên đi chơi với Thư Ngạn, tự nhận mình là người thời thượng, quần áo bình thường rất bắt mắt và đắt tiền.
Lúc này, nhóm của họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong căng tin, đặc biệt là khi anh ta giơ mã QR ra bảo Hoa Giản kết bạn.