Chương 23

Thế mà lại là Hoa Giản.

“Ai! Mày muốn làm gì! Mau thả tao ra!”

Bạn học nam kia là người đầu tiên nói Hoa Giản thuê phòng.

Bạn học nam vùng vẫy xiêu vẹo mới được thả ra.

Cậu ta tức giận quay lại, phát hiện sau lưng là Hoa Giản cậu ta vẫn luôn ngứa mắt!

Cậu tay run run tay chỉ Hoa Giản: “Mày, mày, mày…”

Câu đầu tiên Hoa Giản nói sau khi vào lớp: “Cậu phải giảm cân rồi.”

Anh nói xong, cả phòng đều im lặng.

Bạn học nam này cao tầm một mét bảy ba, nhưng hơi béo, vì cánh tay Hoa Giản bị thương suýt nữa không xách lên nổi rồi!

Trong lớp này đều là sinh viên Mỹ thuật, ai cũng chuộng ngoại hình đẹp, cả xã hội đều thích người gầy, bây giờ bị Hoa Giản nói béo, bạn học nam ngang ngược kia gào lên một tiếng rồi khóc!

“Làm gì vậy?”

“Giáo viên đến rồi, mau ngồi đàng hoàng.”

Tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, bạn học nam vừa tức vừa xấu hổ chạy khỏi lớp, trốn tiếc tám giờ sáng.

Mấy người hóng chuyện cũng tản ra, Tiết Phán nhìn Hoa Giản với vẻ kỳ lạ: “Hôm nay mày giống đàn ông đấy.”

Hoa Giản xoay xoay tay nói: “Vừa nãy cảm ơn cậu đã giải vây nha người anh em.”

Tiết Phán hơi tò mò nhìn anh: “Mày gọi tao là người anh em?”

Trong lòng Hoa Giản nghĩ, chẳng lẽ đây là bạn của nguyên chủ?

“Tiền mày đưa tao vẫn đủ, chí ít đi học thì mấy nhóc con kia không dám bắt nạt mày.”

Tiết Phán nói rồi ngồi xuống.

“Bạn họ đeo kính, không mau chóng ngồi đàng hoàng đi?”

Giọng giáo viên vang lên, người trong phòng học lại nhìn anh, nhưng ánh mắt lần này lẫn vẻ tò mò.

Hoa Giản cau mày ngồi xuống.

Nếu anh không hiểu sai, ý trong câu vừa nãy của Tiết Phán là “Hoa Giản” tiêu tiền để Tiết Phán bảo vệ mình ở trường?

Hoa Giản thật sự hơi tò mò về nguyên chủ rồi.

Tiết đầu thứ hai ai cũng ngẩn ngơ.

Hoa Giản đói đến mức ngực dán vào lưng, tan học muốn đi lại bị Tiết Phán gọi lại.

“Hoa Giản, mày đợi chút.”

“Chuyện gì nữa?”

Tiết Phán nhìn bạn học khác, đến cạnh Hoa Giản, nói: “Thứ mày bảo tao làm đã làm được rồi.”

Hoa Giản sững sờ: “Thứ gì?”

Tiết Phán nhướng mày: “Mày giả vờ cái gì, không muốn trả tiền hả mày?”

Mấy phút sau, Hoa Giản thấy bình thuốc trong tay Tiết Phán.

“Thuốc nghe lời, mày…”

“Câm miệng!”

Sắc mặt Hoa Giản đã thay đổi sau khi thấy thứ trong tay Tiết Phán rồi.

Cuối cùng Tiết Phán cũng phát hiện ra chỗ lạ của Hoa Giản: “Mày sợ? Sợ gì? Có phải lần đầu đâu.”

Cậu ta không phải người bản địa Đế Đô, người bên ngoài muốn thi đậu vào Đại học Đế Đô, Tiết Phán tuyệt không phải chỉ đơn giản là người thông minh.

“Thuộc này tao tìm rất lâu mới được đấy, dù hôm nay mày không lấy thì vẫn phải trả đủ tiền cho tao!”

Đầu óc Hoa Giản nhảy số rất nhanh: “Bao nhiêu?”

“Ba mươi nghìn.”

“Được!” Hoa Giản thở dài: “Chúng ta kết bản không? Tôi chuyển khoản qua điện thoại cho cậu luôn.”

“Chậc, mày thật sự hơi sai sai.” Tiết Phán cười như không cười: “Cậu Hoa từng nói không thể kết bạn với người làm việc tay chân như tao mà!”

Hoa Giản nhìn cậu ta: “Trước đây là trước đây, thêm!”

Tiết Phán nhìn QR trước mặt, dừng một chốc mới lấy điện thoại ra quét.

Hoa Giản lập tức chuyển ba mươi nghìn cho ta: “Chuyện này đến đây là dừng.”

Anh lấy thuốc trong tay Tiết Phán, qauy người sải bước đi đến nhà vệ sinh.

Tiết Phán sau lưng anh như có điều suy nghĩ, Hoa Giản này thật sự ngày càng thú vị.

Trong WC, Hoa Giản nhìn nước trong bồn chảy theo nước, anh thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này anh mới phát hiện, đồ sau lưng anh đã ướt rồi.

Có lẽ anh biết vì sao “Hoa Giả”" trong nguyên tác sẽ bị cậu ấm thật và mấy người theo đuổi hận đến vậy rồi.

Cậu ấm thật Thư Nghiêu trúng thuốc mấy lần, chắc đều là “Hoa Giản” - Phùng Can - Thư Ngạn, theo thứ tự này bỏ thuốc Thư Nghiêu.

Thế tối đó anh xuyên sách, thuốc bên trong không phải loại này đấy chứ?



Đến trường một chuyến mất toi ba chục nghìn, Hoa Giản khó chịu cả buổi sáng: Đau lòng gần chết.