Chương 21

Anh ấy dừng tại chỗ nhìn mấy giây, tự dưng cười nói: “Không tồi.”

Giám đốc Lưu thấy vậy bèn nói: “Chàng trai này là sinh viên năm hai Đại học Đế Đô, tổng giám đốc Tạ Tri Vi của Minh Hoa, tối quan em trai cậu ấy cũng đến quán, sẵn tiện hỏi tôi một câu, nói muốn giới thiệu một người bạn làm bán thời gian.”

“Em trai Tạ Tri Vi?” Lục Trạch Tây nhớ đến Tạ Tri Yến: “Ánh mắt không tồi.”

“Được rồi, anh trông đi, tôi lên lầu uống một lúc.”

Hoa Giản không tồi thật nhưng không hợp khẩu vị Lục Trạch Tây, anh ấy thích mấy cậu trai mềm mại hơn.

Cậu này cứng quá.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoa Giản đứng đây điều chế rượu từ chín giờ, mãi đến mười một giờ vẫn chưa dừng lại.

Khó khăn lắm quán mới có một khách quý gì đó, mấy người đàn ông quanh anh tản ra, anh lập tức ra khỏi quầy bar.

Tuy pha chế rượu là việc anh đã làm quen từ kiếp trước, nhưng cơ thể này vẫn chưa quen.

Trưởng ca bảo anh nghỉ một lát, anh xoay cổ hoạt động vai, lúc đi đến một góc thì vô ý đung phải một người.

“Xin lỗi xin lỗi!”

Là đàn ông, vóc người không cao lắm, đứng trước Hoa Giản hơi nhỏ con.

Hoa Giản cau mày tránh ra ngay, người nọ ngước lên, một cái tên xuất hiện trong đầu anh.

Thư Nghiêu.

Chỉ thấy sắc mặt Thư Nghiêu đỏ lên, hoảng loạn, áo sơ mi trắng bị kéo ra hai cúc áo, phối với tiếng nhạc ồn ào ngoài bar, trông kiểu gì cũng mờ ám.

Trong lòng Thư Nghiêu hoảng hốt, cậu ta áy náy ngước lên nhìn Hoa Giản: “Thật xin lỗi, tôi hơi say không thấy cậu ở đây.”

“Không sao.”

Ở nơi mờ ám như quán bar dễ xảy ra chuyện, Hoa Giản chỉ muốn né xa đám nhân vật chính này.

Anh sải bước đi đến một góc khác, anh liếc ra sau, thấy Thư Nghiêu bị một tên đàn ông cao lớn ôm ngang đi.

Khóe mắt Hoa Giản giật giật.

Công chúa ôm đàn ông? Ha.

Vừa thu tầm mắt lại đã nghe: “Đệch, con mẹ nó đi đường không có mắt hay sao mà đυ.ng tôi vậy?”

Được rồi, Hoa Giản lại đυ.ng phải đàn ông.

“Xin lỗi.” Hoa Giản vẫn nhớ mình là người đi làm, giọng điệu anh rất lễ phép: “Anh không sao chứ?”

Người đàn ông trước mặt không ra gì lắm, chỉ thấy trên trán quấn băng gạc ướt một nửa, vừa nhìn đã biết bị người ta hất rượu.

Nước màu đỏ chảy xuống theo gương mặt, một tay đè đầu một tay vịn vai, trông nhếch nhác hài hước vô cùng.

Wowww!

Đàm Tây Lâm bị Tạ Tri Yến đánh vỡ đầu.

Dừng lại thế này, không biết Thư Nghiêu chạy đi đâu rồi!

Đàm Tây Lâm giơ ngón tay cắn răng nói: “Đợi đó cho tôi!”

Nói xong anh ta đẩy vai Hoa Giản một cái.

Hoa Giản chẳng mảy may nhúc nhích.

“Cậu…”

Lúc Đàm Tây Lâm sắp tức điên, Hoa Giản tránh ra: “Mời anh đi trước.”

Đàm Tây Lâm hung hăng chỉ vào mũi Hoa Giản, nói: “Nhóc con, tao nhớ mày rồi.”

Dọc đường gặp phải mấy nam nam si tình này, khó khăn lắm Hoa Giản mới đến WC được.

Lúc rửa tay, Hoa Giản nhìn người đàn ông trong gương.

Để tiện làm việc, mái tóc dài được anh dùng keo xịt tóc vuốt ra sau, để lộ gương mặt, vừa có hoạt bát vừa nam tính.

"Mình vẫn đẹp trai vậy."

Lục Trạch Tây đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nghe một giọng nói.

Lúc anh ấy nhìn qua, sắc mặt rất vi diệu, chẳng phải nhân viên pha chế rượu mới đến kia sao?

Hoa Giản không chú ý đến người đàn ông kia, chỉ tùy tiện liếc một cái rồi thu tầm mắt lại lau tay.

"Anh trai này cũng được, nhưng cơ bắp hơi nhỏ."

Lục Trạch Tây cau mày, anh ấy quay đầu lại, thấy nhân viên pha chế rượu không mở miệng nhưng giọng nói vẫn vang lên.

"Không phải chứ, anh trai này cứ nhìn tôi làm gì? Lại là Gay à? Phục thật, con mẹ nó anh đυ.ng trúng ổ gay rồi!"

Nhìn bóng lưng như tránh ôn thần, Lục Trạch Tây tức đến mức bật cười.

Tốt lắm, chàng trai, cậu thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi.

—-

Lúc Hoa Giản về, quầy bar đã bớt khách vây quanh.

Trưởng ca là anh Thân nhìn về phía Hoa Giản như nhìn Thần Tài: “Hôm nay Tiểu Giản thể hiện không tồi, vừa nãy mấy cậu ấm giúp cậu mở rượu, tuy cậu mới đi làm ngày đầu, nhưng hoa hồng rượu vẫn tính như nhân viên cũ, cứ làm cho tốt!”