Chương 20

Sau khi thêm wechat, anh Thân thuận miệng hỏi: "Tiểu Giản và cậu Hoa là bạn à?”

Hoa Giản dừng một chút mới nói: "Bọn em là bạn học.”

Anh Thân nhướng mày, "Được, vậy 8 giờ cậu lại đây." Nói xong anh ta đánh giá Hoa Giản từ trên xuống dưới lại nói: "Cứ mặc như vậy là được, có đồng phục thích hợp thì tôi sẽ đưa cho cậu sau.”

9 giờ tối, quán bar bắt đầu náo nhiệt.

Thường ngày vào giờ này, khách đến đều ngồi trên băng ghế của mình.

Nhưng hôm nay mọi băng ghế đều trống không, nhìn sang một bên, hóa ra là bọn họ đều tụ lại một chỗ.

“Chưa thấy cậu ấy à? Có một người pha chế rượu mới tới, cái này. "Người đàn ông nói xong thì giơ ngón tay cái.

Người đàn ông bên cạnh cười nhạo một tiếng: "Được rồi, cậu động dục rồi à? Gặp đàn ông là cái này.”

“Xì, nhìn là biết cậu đã chưa thấy cậu ấy, cậu tự nhìn đi, tôi không dám nhìn nữa, nhìn nữa tôi sợ không nhịn được mà cởϊ qυầи cậu ấy.”

“Phụt! Cậu Tôn, cậu muốn ăn thì ăn đi, chỉ là một người pha chế rượu thôi mà.”“Đúng rồi, đồ chơi nhỏ mà thôi, đến UP làm nhân viên pha chế rượu, chẳng phải để có thể bám vào chúng ta sao?”

Cậu Tôn cười lạnh lùng: “Đó là các người chưa thấy cậu ấy, đợi thấy cậu ấy rồi thì các người sẽ biết cậu ấy muốn bám ai thì người đó cũng vui vẻ để cậu ấy bám.”

Mấy người khác nhìn nhau, càng hứng thú với nhân viên pha chế rượu mới đến này hơn.

Ngày đầu tiên Hoa Giản vào UP làm cũng xem như suôn sẻ.

Tình hình lúc pha chế rượu cũng tương tự kiếp trước.

Nhưng ở kiếp trước có mấy cô gái vây quanh anh, líu ríu gọi.

Người hơi can đảm sẽ xin Wechat của anh, người to gan hơn nữa sẽ lén chạm vào cánh tay anh.

Nhưng không đợi anh tức giận, bọn họ đã rụt rè nói xin lỗi.

Nhưng quyển sách này thì khác hẳn.

Mấy cô gái yêu kiều đáng yêu biến thành mấy chàng trai cao thấp khác nhau.

Ánh mắt của bọn họ khiến Hoa Giản không thoải mái lắm.

“Thấy chưa, đó đó, mẹ nó, chưa thấy ai chuẩn vậy, nhìn tay người ta kìa, vãi chưởng.”

Cậu Tôn rít một hơi thuốc, từ từ nhả ra một làn khói, anh ta nhìn những người xung quanh đang thẫn thờ nhìn chàng trai sau quầy bar, không khỏi cười giễu một tiếng.

Mấy năm nay Đế Đô rất kỳ lạ, mấy chàng trai trẻ tuổi toàn là tóc tai bóng bẩy mặt mày hồng hào.

Nhân viên pha chế rượu như người mới đến có phong vị đàn ông thế này rất ít.

Đúng, phong vị đàn ông.

Đôi mắt hẹp dài sau gọng kính vàng rất đỗi lạnh nhạt, sống mũi cao cao, cằm sắc bén, lúc điều chế rượu mím môi.

Tuy cơ bắp không cuồn cuộn, nhưng cảm thấy rất đàn ông, thậm chí có vị cấm dục.

“Ting” một tiếng, rượu đã pha chế xong đổ đầy vào ly đá, trên mặt Hoa Giản lộ ra nụ cười hài lòng.

“Nhìn đi, vị này lọt vào ổ 0 lẳиɠ ɭơ UP rồi, tôi đợi xem mấy cậu ấm này có thủ đoạn gì.”

Cậu Tôn nói rồi quay đi.

Ông chủ của UP là Lục Trạch Tây thích đàn ông, điều này không phải bí mật trong giới.

Nhưng tổng giám đốc Lục này kinh doanh công ty giải trí, nghệ sĩ dưới trướng nhiều như lông bò.

Rõ ràng nhân viên pha chế rượu này là đồng loại với Lục Trạch Tây, rốt cuộc có lai lịch thế nào đây?

Để mấy tên ngốc kia dò đường xem.

Lục Trạch Tây có tiền có quyền thế lại nổi danh, thường nói anh ấy có nhiều thú vui nhưng thật ra anh ấy là người rất lười.

Lười tham gia tiệc, lười nghe mấy nghệ sĩ nịnh hót.

Đa số thời gian đều ở UP.

“Hôm nay sao vậy?” Vừa vào cổng, Lục Trạch Tây đã cảm thấy có gì không đúng.

Trong bar an tĩnh lạ thường.

Anh ấy cười vui đùa nhìn giám đốc Lưu: “UP sắp đóng cửa rồi.”

Giám đốc Lưu nhìn vào trong rồi nói: “Là nhân viên pha chế rượu mới đến, mấy cậu ấm kia đều đi chọn rượu rồi.”

Lục Trạch Tây khá hứng thú, bước vào: “Ồ, mấy cậu ấm Đế Đô chúng ta đều thích à, xem ra là tuyệt sắc rồi.”

Tuy anh ấy nói vậy nhưng không mong chờ mấy.

Quan một cây cột, Hoa Giản xuất hiện trước mặt Lục Trạch Tây, anh ấy ngạc nhiên nhướng mày.