Chương 17

Giọng nói của thầy giáo người ngoài hành tinh rất dịu dàng, Kỳ Phồn Lăng bị người lạ ôm lấy có hơi căng thẳng, cô bé rụt rè nhìn về phía anh.

“Ôi ôi ôi, cô nhóc vừa mềm vừa thơm thật đáng yêu! Đôi mắt lớn quá đi! Ôi ôi, thật muốn sờ cái mặt múp míp, nhỏ bé này quá.”

Thầy giáo người ngoài hành tinh lại bắt đầu sử dụng kỹ năng đặc biệt- nói chuyện không há miệng rồi.

Kỳ Phồn Lăng nghe Hoa Giản khen đến mức cả mặt cô bé đỏ rực, nhưng cô bé vẫn giãy xuống khỏi người anh.

"Cảm ơn, thầy giáo người ngoài hành tinh."

Cô bé chạy thùng thùng thùng về lầu hai của biệt thự, Hoa Giản đi theo.

Quản gia Trần vẫn ở trong phòng quan sát, ông cười nói với Hoa Giản: "Bé Phồn Lăng rất thích thầy Hoa, thầy đến phòng vẽ tranh dạy học đi.”

“Ừm, quản gia Trần.”

Ngày hôm qua sau khi anh xác định sẽ đi làm gia sư, đàn anh Tiền đã cẩn thận nói với Hoa Giản về tiến độ học vẽ của Kỳ Phồn Lăng.

Cô bé rất tài năng.

Nghe đàn anh Tiền nói, cha của cô bé là một nhân viên nghiên cứu khoa học, quanh năm đeo kính gọng đen thích mặc đồ bảo hộ rộng thùng thình, cho nên gia sư nam của cô bé cơ bản đều là người trẻ tuổi và ăn mặc như vậy.

Theo lời đàn anh Tiền nói thì người giám hộ của cô bé chỉ có một yêu cầu.

Cô bé chơi vui vẻ là được.

Lúc Hoa Giản vào phòng vẽ tranh, dường như Kỳ Phồn Lăng đã ngẩng đầu nhìn trộm anh một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Anh đưa bức tranh đơn giản tối qua cho cô bé.

“Bé Phồn Lăng, đây là quà gặp mặt thầy Hoa tặng em.”

“Trên này là em sao?”

“Đúng vậy, đây là cảnh tượng hôm qua khi thầy tới gặp bé Phồn Lăng.”

Nói xong Hoa Giản dừng lại, trong lòng yên lặng nói: “Vừa rồi bé Phồn Lăng gọi mình là thầy giáo người ngoài hành tinh, sớm biết vậy thì mình đã vẽ phi thuyền rồi.”

Nghe anh nói như vậy, Kỳ Phồn Lăng cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Lớp học này vô cùng hòa thuận.

Hoa Giản cảm thấy Kỳ Phồn Lăng quả thực giống như một em bé thiên thần.

Cô bé vừa ngoan vừa đáng yêu, cũng không lộn xộn lúc học bài, lúc vẽ tô màu cho tranh cũng không cố ý bôi ra khắp nơi.

“Bé Phồn Lăng, tổng giám đốc Bạc sắp tới rồi.”

“Cậu sắp tới sao? Thật tốt quá! Con muốn đi đón cậu!”

Kỳ Phồn Lăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đứng lên, màu vẽ nảy lên quá nhanh cứ vậy phủ lên người Hoa Giản.

...

Bị vả mặt nhanh quá.

Quản gia Trần áy náy nói: "Xin lỗi thầy Hoa, thầy đi theo tôi đến phòng cho khách để thay quần áo nhé?"

Bộ quần áo này xem như bỏ rồi, Hoa Giản hết cách nói: "Vậy làm phiền ông rồi.”

Phòng khách ở lầu một, lúc Hoa Giản xuống lầu, ánh mắt anh đảo qua cửa sổ sát đất, nhìn thấy có một chiếc xe màu đen đang đỗ trong sân.

Người đàn ông mặc đồ đen ôm lấy Kỳ Phồn Lăng xoay một vòng, tiếng cười vui vẻ của cô bé vang vọng khắp biệt thự.

“Thầy Hoa, quần áo trong tủ quần áo này là quần áo dự phòng của tổng giám đốc Bạc, đều còn mới, tôi thấy thầy cao hơn tổng giám đốc Bạc mấy centimet, nhưng chắc là vẫn mặc được.

Quản gia Trần mở tủ quần áo ra, bên trong là áo sơ mi, quần tây, cà vạt mới tinh nhưng không có lấy một bộ trang phục thoải mái nào.

Đương nhiên Hoa Giản sẽ không chọn, anh vội nói: "Tôi mặc bừa một bộ là được.”

Quản gia Trần gật đầu với anh rồi rời khỏi phòng cho khách.

Hoa Giản nhanh chóng cởϊ qυầи áo ướt sũng trên người ra.

Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng tùy ý mặc vào.

Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một chi tiết nhỏ.

Quản gia Trần gọi cậu của Kỳ Phồn Lăng là tổng giám đốc Bạc, trong sách hình như cũng có một người họ Bạc.

Bạc Lâm, một ông trùm ngầm khiêm tốn, cậu là một trong số ít đàn ông trong sách không thích Thư Nghiêu nhưng cậu và nam phụ Lục Trạch Tây lại là bạn tốt.

“Két”

Hoa Giản chìm đắm trong suy nghĩ, không nghe thấy tiếng động sau cửa.