Chương 16

Bạc Lâm lập tức hỏi: "Ai cơ? Người Hoa Giản theo đuổi sao?”

Trong lòng Khương Khải hoảng hốt, sao tổng giám đốc Bạc lại tức giận?

“Vâng, ông chủ, hay là tôi...”

“Ngày mai nói sau!”

Khương Khải dừng lại một lát: "Ông chủ?”

Đáng tiếc trong điện thoại chỉ có tiếng bíp bíp.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Hoa Giản dựa theo thời gian đã hẹn với quản gia Trần đến nhà họ Kỳ vào đúng 8 giờ 50.

Cùng lúc đó, hiệu suất làm việc của trợ lý Tạ Tri Vi rất cao, anh ta chỉ vừa mới đi làm đã gửi cho Hoa Giản một tờ chứa một trăm ngàn tiền mặt.

Hoa Giản nhận được tiền thì khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

“Thầy Hoa?”

“Ôi! Xin lỗi quản gia Trần.”

Hoa Giản lập tức cất điện thoại.

Quản gia Trần khách sáo nói: "Thầy ăn cơm chưa? Nếu như thầy chưa ăn thì có thể ăn ở đây trước, bé Phồn Lăng vừa tỉnh, e là phải đợi một lát mới dậy được.”

Hoa Giản vội nói: "Trước khi tôi tới đã ăn rồi, quản gia Trần không cần khách sáo.”

Quản gia Trần thấy thế cũng không khuyên nữa, ông bảo Hoa Giản ngồi chờ ở lầu một.

Sau khi quản gia Trần rời đi, Hoa Giản bình tĩnh đánh giá cả tòa biệt thự.

Cảm nhận ban đầu về nơi đây là rất quạnh quẽ, nhưng góc tường lại đặt xe đẩy màu hồng nhạt mà cô bé thích, còn có các loại đồ chơi gỗ và hộp đồ chơi màu hồng nhạt.

Anh cảm thấy toàn bộ nhà họ Kỳ đều có vẻ quái đản.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ cảnh nền không quan trọng trong tiểu thuyết, hơi quái đản xíu cũng bình thường.

Phòng khách lầu một rộng lớn chỉ có một cái giá cỡ vừa bên cạnh cửa sổ thủy tinh sát đất cách đó không xa .

Giá rất cao, có ba tầng, tầng trên cùng bày một bình hoa, tầng giữa là một quyển album ảnh, phía dưới thì trống không.

Sự tò mò của Hoa Giản tăng lên nhưng anh nhịn xuống.

Sau này có cơ hội rồi xem cũng được.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ lầu hai.

Hoa Giản lập tức đứng dậy nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy cô gái mặc váy lụa màu tím, đầu đội khăn voan tím, bạch bạch bạch chạy xuống từ lầu hai.

“Bé Phồn Lăng, cô chạy nhanh quá, xin cô hãy cẩn thận một chút!" Quản gia Trần lo lắng nói.

Kỳ Phồn Lăng mím môi không để ý đến ông ấy, cô bé chạy xuống cầu thang rồi chạy thẳng ra ngoài, cũng không thèm nhìn Hoa Giản một cái.

“Bé Phồn Lăng! Ôi trời!”

Quản gia Trần cảm thấy hơi bất lực, ông ấy quay đầu nhìn về phía Hoa Giản nói: "Thật ngại quá, cô chủ vừa thức giấc nên có hơi nóng nảy.”

Ánh mắt Hoa Giản nhìn theo bóng dáng Kỳ Phồn Lăng: "Để bé Phồn Lăng một mình như vậy không sao chứ?”

Quản gia Trần nói: "Thầy Hoa có thể đi theo, cô chủ sẽ không làm khó thầy đâu.”

Kỳ Phồn Lăng đang buồn bực trong người, cô bé ngồi trên xích đu lắc lư một cách vô thức.

Thường ngày lúc này trong sân vô cùng yên tĩnh, người giúp việc và bác quản gia cũng sẽ không làm phiền cô bé.

Nhưng hôm nay nơi này lại rất ồn ào.

“Thật là thoải mái! Chỉ nhận tiền lương mà không cần làm việc thoải mái quá đi, mình muốn ăn vịt quay.”

Kỳ Phồn Lăng len lén nhìn sang, đối diện với Hoa Giản là bể bơi, trong bể bơi đặt đồ chơi con vịt màu vàng bơm hơi.

“Sao bé Phồn Lăng emo lâu quá vậy, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của con bé kìa, treo được cả bình dầu lên đó luôn rồi, có điều con bé thật sự rất đáng yêu, lông mi dài quá đi, mặt thì mũm mĩm.”

Tay cầm xích đu của Kỳ Phồn Lăng nắm chặt lại, cô bé cẩn thận nhìn thoáng qua Hoa Giản, vừa khéo đυ.ng phải tầm mắt và nụ cười mỉm của anh.

Cô bé sợ hết hồn, buông lỏng tay khiến cả người ngã về phía sau.

Kỳ Phồn Lăng hoảng sợ nhắm mắt lại chờ cơn đau đến nhưng không ngờ mình lại được một vòng tay đầy mạnh mẽ đón lấy ôm vào trong lòng.

“Bé Phồn Lăng, em không sao chứ?”

Sắc mặt Kỳ Phồn Lăng trắng bệch, cô bé túm chặt quần áo Hoa Giản.

“Em sợ à? Không sao rồi, thầy đỡ được em rồi.”