Chẳng lẽ đây là người ngoài hành tinh?
Đàn anh Tiền thấy Kỳ Phồn Lăng thích Hoa Giản như vậy cũng hơi ghen tị, nhưng nghĩ vậy là tốt nhất.
Chẳng mấy chốc anh ấy đã lên tiếng như trút được gánh nặng: “Bé Phồn Lăng có thể thích thầy Hoa thì tốt quá.”
Phỏng vấn gia sư thuận lợi kết thúc.
Hoa Giản nhìn quản gia Trần đưa cho đàn anh Tiền một lì xì dày cộm, rồi im lặng thu lại tầm mắt.
“Thầy Hoa, vì cậu không quen với tiết học của bé Phồn Lăng, chín giờ sáng mai mời cậu đến nhà, làm quen với lớp trước, học phí sẽ kết toán cho cậu theo phí giờ học bình thường.”
Hoa Giản vực dậy tinh thần nói được.
Sau đó quản gia Trần lưu số điện thoại của anh, lại kết bạn Wechat.
Ngày mai có thể kiếm tiền rồi, Hoa Giản vô cùng hài lòng.
Bên đây, Bạc Lâm vừa kết thúc diễn thuyết không bao lâu đã nhận được một cuộc gọi video.
Cậu xoa ấn đường nhìn người gọi đến, ánh mắt dịu hẳn.
“Cục cưng Phồn Lăng, sao rảnh rỗi gọi video cho cậu vậy?”
“Cậu, hôm nay có một giáo viên mới đến, là người ngoài hành tinh!” Kỳ Phồn Lăng không nhịn được chia sẻ với cậu: “Lúc anh ấy nói chuyện không cần mở miệng! Anh ấy đỉnh quá, lần đầu cháu thấy người ngoài hành tinh!”
Bạc Lâm cười cười: “Thật sao? Thế thì thú vị thật, cháu thích giáo viên mới không?”
“Thích!”
Kỳ Phồn Lăng mặc váy sa hồng, ngồi dưới cửa sổ thủy tinh lớn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên người cô bé như có ảo ảnh.
Bạc Lâm thoáng ngẩn ngơ, giống như thấy Bạc Tiêu lúc nhỏ.
“Cậu? Có phải cậu mệt lắm không?” Kỳ Phồn Lăng cất giọng ngây thơ quan tâm: “Cậu phải ngủ nhiều hơn mới được, nếu không sẽ mệt chết.”
Bạc Lâm hoàn hồn bật cười: “Cậu biết rồi, ngày mai cậu ở nhà xem, đem đồ chơi và thức ăn vặt cho cháu được không nào?”Kỳ Phồn Lăng gật đầu liên tục.
Sau khi cúp cuộc gọi video của Kỳ Phồn Lăng, Khương Khải hỏi: "Tổng giám đốc Bạc, vừa rồi tổng giám đốc Lục gọi điện thoại cho tôi, nói buổi tối anh ấy có hẹn với Tạ Tri Vi của Minh Hoa, hy vọng anh sẽ đi cùng."
"Không đi." Bạc Lâm dứt khoát từ chối.
Xảy ra sự việc tối qua, Bạc Lâm lập tức chất vấn Lục Trạch Tây, nhưng Lục Trạch Tây đã kêu oan và nói rằng anh ấy chưa từng tìm người cho Bạc Lâm.
Khương Khải là trợ lý của Bạc Lâm, bởi vì năng lực làm việc mạnh, anh ấy đã ở bên cạnh Bạc Lâm mấy năm rồi.
Ấn tượng của anh ấy về ông chủ là sạch sẽ, cấm dục và chưa bao giờ có một người phụ nữ nào xung quanh cậu.
Không phải là Khương Khải chưa bao giờ nghi ngờ ông chủ của mình thích đàn ông.
Nhưng khi tình cờ nghe thấy tổng giám đốc Lục nói đùa rằng anh ấy muốn tìm một vài cậu bé cho ông chủ chơi, ông chủ không hề có chút hứng thú nào.
Nhưng ngay vào sáng nay, anh ấy đến khách sạn Hải Bình để đưa bộ vest cho ông chủ, dấu vết trên phần thân trên lộ ra của ông chủ rất rõ...
Ông chủ yêu cầu anh ấy tìm camera giám sát của khách sạn tối qua...
Chậc, chẳng phải quá trình quen thuộc này thường có trong phim truyền hình máu chó sao, tình tiết ôm bụng bầu bỏ chạy trong đêm sao?
Anh ấy nhớ những vết bầm tím đan xen dấu tay trên cơ thể ông chủ, dấu vết gần hai điểm vô tình bị lộ, thực sự không giống như của phụ nữ...
Nghĩ đến đây, Khương Khải rùng mình, lập tức đáp: "Tôi biết rồi tổng giám đốc Bạc, tôi sẽ gọi báo lại cho tổng giám đốc Lục."
Ngay khi điện thoại được gọi đi, Bạc Lâm lại lên tiếng: "Cậu ấy hẹn ở đâu?"
Khương Khải đáp: "Vẫn là quán bar tối qua."
Bạc Lâm dừng lại, đến quán bar ăn cơm trò chuyện, chỉ có tên Lục Trạch Tây ngu ngốc ấy mới làm ra được chuyện này.
"Cuộc họp buổi chiều kết thúc lúc mấy giờ?"
"Kết thúc lúc bốn giờ."
Bạc Lâm nói câu cuối: "Thông báo cho cậu ấy, bảo Tạ Tri Vi mang theo kế hoạch hoàn chỉnh, tôi rảnh lúc sáu giờ."
Từ khi rời khỏi nhà họ Kỳ, Hoa Giản đã luôn suy nghĩ nên làm thêm công việc gì.
Vài trăm rất khó để xoay sở đến lúc nhà họ Kỳ trả học phí dạy kèm cho anh.
Mãi cho đến khi tìm thấy một tiệm tranh riêng trong chung cư của mình, anh mới có ý tưởng.
Ngay sau đó, Hoa Giản bắt đầu sự nghiệp lớn thứ hai của mình là kiếm tiền, livestream vẽ sεメy.