Edit: Mây- ---------
Trong một khoảnh khắc nào đó, Diệp Đinh còn tưởng những suy nghĩ mờ ám của mình đã bị Giang Tuần nhìn ra.
Nhưng giây tiếp theo, khi thấy biểu cảm trêu chọc trên mặt Giang Tuần, Diệp Đinh ý thức được mình đã sai đến khó tin.
Cái tên này, rõ ràng là nghĩ rằng hắn có ý với Thẩm Đan Thù.
"Ghen cái quỷ gì, người ta có bạn trai rồi."
Diệp Đinh bình tĩnh chối bỏ chuyện này.*
*Nguyên văn 叶汀平静地抛下这个重磅炸弹: Tui cũng không hiểu đoạn này có ý gì nên xin phép chém ạ T.TKhông ngờ Giang Tuần không những không thở phào nhẹ nhõm mà trên mặt còn lộ ra chút lo lắng, chăm chú nhìn Diệp Đinh.
Giang Tuần trừng mắt nhìn anh, "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Trong mắt Giang Tuần lộ ra vẻ không nỡ và thương tiếc cho hắn, "Tình đầu trước đây của cậu không phải cũng có bạn trai à? Sao cậu lại..."
Ý trên mặt chữ là sao cậu lại một lần nữa thích người đã có người yêu vậy.
Diệp Đinh miễn cưỡng cười, trong lòng quả thực muốn ói máu.
Năm lớp 12, khi hắn vừa kết thúc kỳ thi nghệ thuật ở thành phố B thì nghe tin Lương Vy tỏ tình Giang Tuần thành công. Hắn không thể tin nổi, ngồi máy bay suốt đêm về thành phố Giang.
Hắn xách theo vali vội vã trở về trường, vừa đi ngang qua ký túc xá nữ thì thấy bóng lưng của Lương Vy và Giang Tuần sánh bước bên nhau. Hắn luôn biết rõ Giang Tuần là trai thẳng, cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều xấu nhất nhưng đến khi thực sự nhìn thấy một màn như vậy cả người hắn vẫn hết sức sửng sốt.
Hắn không nhớ mình đã suy sụp bao nhiêu ngày, chỉ nhớ đến Giang Tuần cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, trong một lần đêm khuya hẹn hắn ra ngoài.
Trên sân thượng khoáng đạt, hai người ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn bầu trời đêm hè đầy sao sáng rực, trước mặt là đống lon bia chất thành núi. Giang Tuần hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói chia sẻ với anh không. Hắn nhìn đôi mắt đen đầy lo lắng và quan tâm ấy, suýt chút nữa thì bất chấp tất cả mà hôn anh.
Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ lợi dụng cơn say của mình, không kiêng nể gì mà trút hết mọi bực dọc và đau đớn trong lòng ra.
Hắn nắm lấy vai Giang Tuần, nói năng lộn xộn rất nhiều điều điên cuồng. Vì thế Giang Tuần biết được hắn có một mối tình đầu yêu mà không có được giấu kín trong lòng, cũng biết được mối tình đầu của hắn đã có người yêu, hai người mãi mãi không có khả năng ở bên nhau.
Đương nhiên Giang Tuần nghĩ tình đầu của Diệp Đinh là một cô gái. Hiểu lầm này vẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay, Diệp Đinh cũng chưa từng nghĩ đến việc giải thích.
Hắn đã đeo mặt nạ lâu đến nỗi quên đi diện mạo thật sự của mình.
"Trong mắt cậu, đầu óc tôi không tỉnh táo đến vậy à?" Diệp Đinh bất đắc dĩ nhìn Giang Tuần, "Bây giờ tôi không có hứng thú với yêu đương, chỉ muốn kiếm tiền."
Giang Tuần ồ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng Diệp Đinh say rượu khóc lóc rồi lau nước mũi trong lòng anh đêm hè năm lớp 12 đến bây giờ vẫn rõ rành rành trước mắt. May là cảnh tượng này sẽ không xảy ra lần thứ hai, nếu không anh cũng không đỡ nổi.
Điện thoại trên bàn trà đột nhiên rung lên.
Giang Tuần nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, nét mặt hơi thay đổi.
Diệp Đinh nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, "Trang Ngạn gửi à?"
Giang Tuần nắm chặt điện thoại, ừm một tiếng.
"Y nói gì vậy?" Sắc mặt Diệp Đinh cực kỳ âm trầm, hắn gần như quên mất con rắn chướng mắt này còn chưa giải quyết được.
Giang Tuần nét mặt do dự, anh không muốn để Diệp Đinh dính líu vào chuyện này.
"Đưa điện thoại cho tôi." Diệp Đinh đưa tay về phía anh, giọng điệu cứng rắn không dễ từ chối.
Giang Tuần hết cách, chỉ đành đưa điện thoại mình cho hắn.
Diệp Đinh nhìn nội dung trên màn hình, suýt nữa thì bóp nát điện thoại.
[Trang Ngạn: Biết bao nhiêu người chen chúc muốn hợp tác với Tân Quang, công ty các cậu không cần đơn hàng này nữa à?]
[Trang Ngạn: Giang Tuần, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, đừng không biết tốt xấu. Tối mai 8 giờ đến đây gặp tôi.]
Phía dưới là địa chỉ của một quán bar.
"Cậu không cần lo, tôi sẽ không đi đâu."
Giang Tuần vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt cũng không lộ ra vẻ tức giận như Diệp Đinh.
"Đơn hàng của công ty không liên quan đến tôi, cho dù hợp tác thành công thì người được lợi cũng là Trần Sách. Còn về Trang Ngạn, y chỉ là hứng thú nhất thời thôi, nói không chừng hai ngày nữa là quên tôi luôn rồi."
Diệp Đinh không hề được an ủi, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Tuần, "Lỡ như... y không phải hứng thú nhất thời thì sao? Sau này vẫn quấy rầy cậu thì làm sao?"
Giang Tuần nhíu mày, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến khả năng này, "Tôi không biết... dù sao thì đi bước nào tính bước nấy vậy."
"Nếu y đã muốn gặp cậu thì cậu cứ đến đi." Diệp Đinh dường như đã hạ quyết tâm gì đó, hắn trả điện thoại cho Giang Tuần, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
"Nhưng mà địa điểm phải do cậu quyết định."
Giang Tuần nhìn hắn không hiểu gì.
"Cậu muốn làm gì?"
Anh cảm thấy Diệp Đinh đang tính kế gì đấy.
Diệp Đinh nhếch khóe miệng cười lạnh, "Đợi qua đêm mai, tôi bảo đảm tên cặn bã ấy sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa."
Đêm khuya, quán bar Twilight.
Trang Ngạn gọi một ly Bloody Mary, thoải mái tựa người vào quầy bar.
Nhìn xem, y chẳng qua chỉ dùng một chút quyền lực trong tay đã khiến Giang Tuần phải thỏa hiệp, còn chủ động hẹn y đến nơi này.
Trang Ngạn không khỏi bật cười khi nghĩ tới dáng vẻ Giang Tuần ngoan ngoãn nằm trong ngực y, mặc y muốn làm gì thì làm.
Y đang chìm đắm trong ảo mộng đẹp đẽ thì bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vào vai.
Trang Ngạn còn tưởng Giang Tuần đến, trên môi lập tức nở nụ cười. Chỉ là giây tiếp theo, ánh mắt y bỗng trở nên lạnh lẽo.
Đứng trước mặt y là một người đàn ông mặc đồ đen xa lạ, anh ta cung kính mà khách sáo nói: "Ngài Trang, ông chủ chúng tôi muốn bàn chuyện công việc với anh, không biết có thể mời ngài Trang vào phòng riêng được không?"
Trang Ngạn trên thương trường thủ đoạn tàn nhẫn, bạn bè nhiều, đối thủ cũng không ít. Y cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, "Ông chủ của các anh là ai?"
"Chính là ông chủ của quán bar này. Ông chủ chúng tôi nghe danh ngài Trang đã lâu, muốn gặp mặt ngài."
Người đàn ông mặc đồ đen trông cao lớn, khỏe mạnh, trông như một đả thủ chuyên nghiệp. Dù sao cũng đang ở địa bàn của người khác, Trang Ngạn không đoán được ý của đối phương nên cũng không dám tùy tiện từ chối.
Trang Ngạn đẩy nhẹ gọng kính, lén lút gửi tin nhắn cho trợ lý rồi làm vẻ bình tĩnh cười, "Được thôi, vậy tôi đi gặp ông chủ của các anh."
Trong phòng riêng ánh đèn mờ mịt, Trang Ngạn vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng người đội lưỡi trai đang ngồi trên chiếc sô pha dài màu đỏ.
Không hiểu sao, y cảm thấy bóng dáng này có chút quen mắt, đến khi nhìn thấy khuôn mặt trắng như sứ dưới vành mũ, y càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
"Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là cậu à Diệp đại minh tinh."
Ngữ điệu Trang Ngạn châm chọc.
Y đã chơi không biết bao nhiêu ngôi sao nhỏ. Trong mắt y, những người được gọi là ngôi sao trong giới giải trí chẳng có ai là trong sạch, ai mà không vì một chút tài nguyên mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, bán mình để trèo cao đâu đâu cũng có. Đương nhiên y cũng coi thường Diệp Đinh, ảnh đế giẻ rách gì chứ, đều là do tư bản thổi phồng lên thôi.
"Làm khó cho tổng giám đốc Trang quá, còn nhớ lấy bạn học cũ này."
Diệp Đinh cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, chậm rãi đứng dậy. Dáng người hắn cao lớn, đứng trước mặt Trang Ngạn rất có tính áp bức, đôi mắt đen lại càng lạnh lùng như kết một lớp sương băng giá.
"Để tôi đoán xem, cậu đến tìm tôi là vì Giang Tuần đúng không? Chả trách, tôi còn đang thắc mắc sao Giang Tuần có thể chủ động mời tôi chứ."
Trang Ngạn cười khẩy, trong lòng hết sức khó chịu khi nghĩ đến việc mình bị hai người này chơi một vố.
"Đúng là không ngờ được mà, đã qua mười mấy năm rồi, con chó điên cậu đây vẫn ở bên cạnh cậu ấy."
Diệp Đinh không thèm quan tâm đến sự giễu cợt trong lời nói của y, chỉ lạnh lùng nhìn y như rác rưởi, "Trang Ngạn, cậu tốt nhất tự mình biết mình, đừng đến quấy rầy Giang Tuần, nếu không cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."
Trang Ngạn thản nhiên cười nói, "Diệp đại minh tinh đây là đang uy hϊếp tôi à? Tiếc là cậu càng như này, tôi lại càng có hứng thú với Giang Tuần."
Y cố ý nói những lời khıêυ khí©h này chỉ vì muốn nhìn dáng vẻ nổi giận mất bình tĩnh của Diệp Đinh. Nhưng đối phương lại bình tĩnh lạ thường, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước nhìn y đầy mỉa mai.
Diệp Đinh đột nhiên mỉm cười nói, "Cậu mới tới thành phố Giang chưa được nửa năm đúng không? Cậu có một người anh cùng cha khác mẹ và một đứa em trai ngoài giá thú, đảm nhiệm vị trí CEO của công ty con là bài kiểm tra của nhà họ Trang đối với cậu. Nhưng để đạt được thành tích, hình như cậu vì cái lợi trước mắt mất rồi. Có cần tôi kể ra những thủ đoạn đáng hổ thẹn của cậu khi gọi đấu thầu không?"
Trang Ngạn trong lòng ngạc nhiên, lập tức bỏ đi sự khinh thường đối với Diệp Đinh. Người này rốt cuộc có lai lịch gì, thế là mà lại điều tra được rõ ràng về gia cảnh của y, thậm chí còn tra ra được những sổ sách rối tung của công ty y...
Ông già sống không được bao lâu nữa, ba anh em nhà y ai cũng vội vã muốn thể hiện để có thêm nhiều tài sản thừa kế. Trong thời điểm mấu chốt này, nếu như để Diệp Đinh giao những điểm yếu của y vào tay hai người kia...
Trang Ngạn gần như hạ quyết tâm ngay lập tức, y kìm nén cơn giận trong l*иg ngực, cố gắng nở một nụ cười bình tĩnh với Diệp Đinh.
"Diệp đại minh tinh, chúng ta dù gì cũng là bạn học với nhau, nhất thiết phải làm căng vậy sao? Thế này đi, sau này tôi không dây dưa với Giang Tuần nữa là được."
Diệp Đinh ôm lấy cánh tay, mặt vô cảm, "Vậy sao? Bây giờ cậu ấy đang ở ngoài đấy, xin lỗi cậu ấy trước đi."
Trang Ngạn nghiến răng nhìn cửa phòng mở ra. Y thấy Giang Tuần bước vào đứng bên cạnh Diệp Đinh, trong mắt mang theo một tia chán ghét, nhìn y một cách thờ ơ và cảnh giác.
Một màn này đã kí©h thí©ɧ Trang Ngạn, y nhớ đến tính chiếm hữu đáng sợ của Diệp Đinh đối với Giang Tuần từ thời cấp ba, y bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, không nhịn được mà cười lạnh.
"Diệp Đinh, tôi quả thực không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng cậu thì là chính nhân quân tử chắc? Cậu đối với Giang Tuần, không phải cũng có những suy nghĩ đê——"
Hai chữ "đê tiện" còn chưa kịp nói xong, nắm đấm của Diệp Đinh đã rơi trên mặt y. Mặt Trang Ngạn sưng lên, cặp kính đã rơi xuống đất nhưng y vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Diệp Đinh, nơi đáy mắt mang theo ý cười khát máu.
"Bị tôi đoán trúng rồi à?... Cậu đúng là vô dụng thật, nhiều năm như vậy rồi còn chưa ngủ được——"
Bốp!
Lại thêm một cú đấm mạnh.
Giang Tuần chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng như vậy của Diệp Đinh. Anh hoàn hồn, vội vã kéo lấy cánh tay Diệp Đinh, "Diệp Đinh, bình tĩnh lại đi! Không cần động tay động chân với loại người này!"
Trang Ngạn bị thương không sao nhưng Diệp Đinh bây giờ là ngôi sao, nhất cử nhất động đều bị nhìn vào, tuyệt đối không thể vì một tên cặn bã này mà hủy hoại danh tiếng.
Dương Vũ và những người khác nghe thấy tiếng động cũng xông vào, giúp Giang Tuần kéo Diệp Đinh lại.
Trang Ngạn bị đánh đến mức không thẳng người nổi, khóe miệng dính đầy vết máu. Y nhìn Giang Tuần đứng trước Diệp Đinh với dáng vẻ bao che như thể hắn mới là người bị thương.
Trái tim như bị đâm vào, Trang Ngạn cười mỉa mai, đẩy bàn tay đưa ra của trợ lý rồi nhìn chằm chằm Giang Tuần.
"Giang Tuần, sớm muộn cũng có một ngày cậu phát hiện ra bộ mặt thật sự của Diệp Đinh."
Để lại một câu như vậy, Trang Ngạn loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Giang Tuần bất an liếc nhìn bóng lưng y, "Cứ để cậu ta đi như vậy không sao chứ? Lỡ như cậu ta tiết lộ chuyện xảy ra ngày hôm nay thì sao..."
"Cậu ta không có cái can đảm đấy đâu."
Bàn tay Diệp Đinh vẫn nắm chặt, trong mắt là sự tức giận còn chưa tan. Dương Vũ vốn muốn lấy tư cách người đại diện để nói hắn vài câu nhưng thấy bộ dạng này của hắn thì im lặng không nói nên lời.
"Hai người nói chuyện đi."
Cậu thở dài đóng cửa phòng riêng lại. Cậu còn một đống chuyện phiền phức còn phải xử lý đây này.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí rõ ràng ngưng đọng lại. Giang Tuần mấp máy môi định nói chuyện thì nghe thấy giọng nói trầm khàn.
"Tớ lúc nãy, có phải đáng sợ lắm không?"