Edit: Mây- ---------
*Giọt nước bên sôngNụ cười ấy khiến Giang Tuần hoảng hốt trong giây lát.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, bóng dáng Diệp Đinh đã biến mất sau cửa thang máy, anh khẽ mỉm cười rồi quay người đi về phòng bệnh.
Bố Giang đang ăn cháo mẹ Giang nấu, nhìn thấy anh trở lại, ông hơi nhướng mày.
"Bố nghe mẹ con nói con xin nghỉ phép hai ngày à? Bố cũng có sao đâu, chiều con đi làm đi, đừng để lãnh đạo trách mắng."
Giang Tuần vẻ mặt bất đắc dĩ, "Đơn xin nghỉ cũng gửi đi rồi, làm sao thu hồi lại được ạ. Hơn nữa cả năm con cũng không nghỉ được mấy lần. Ngày nghỉ của năm nay con còn chưa dùng ngày nào đâu."
"Con đúng là cứng đầu mà." Bố Giang hết cách với anh, ông thở dài u sầu, trên mặt lộ ra vẻ tự trách và áy náy, "Tại bố hết, biết thế đã không đi câu cá rồi."
Mẹ Giang hừ một tiếng, "Bây giờ biết mình sai rồi? Lần sau mà còn như này, người bị dày vò vẫn là con trai ông. Ông cứ làm đi, làm cho cố vào, xem con trai ông chịu đựng được bao lâu!"
Bố Giang cười ngượng ngùng, chuyển chủ đề một cách tự nhiên, "Tiểu Diệp ngày càng có dáng vẻ của ngôi sao rồi nhỉ, nhưng nó vẫn giữ được cái lương thiện. A Tuần, hôm nào nhớ phải mời Tiểu Diệp ăn cơm, cảm ơn nó đàng hoàng."
"Con biết rồi ạ."
"Lại nói, tuổi của con với Tiểu Diệp cũng ngang nhau, đều sắp 30 rồi, đã có người yêu chưa?"
Giang Tuần ăn xong cháo trong bát, mặt vô cảm nói, "Chưa ạ."
Bố Giang không thể tin nổi mà tặc lưỡi, ông sờ sờ gãy, dường như bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, "Bố biết rồi, chắc chắn là nhiều người theo đuổi Tiểu Diệp quá, làm nó hoa cả mắt. Nó đúng là không cần vội, hoàn toàn có thể từ từ mà chọn."
Giang Tuần khóe miệng giật giật, chờ đợi câu tiếp theo của ông.
Quả nhiên, bố Giang vừa nói xong Diệp Đinh liền chuyển chủ đề về phía anh, "A Tuần, nhà chúng ta không giống nhà Tiểu Diệp, chúng ta đều là người bình thường, người bình thường thì phải sống cuộc sống của người bình thường. Người lần trước mẹ con giới thiệu cho con..."
Mẹ Giang đột nhiên ho mạnh vài tiếng, giật lấy đôi đũa từ tay bố Giang, "Ăn sáng thôi mà cũng lề mà lề mề, còn cần bao lâu nữa? Ông nhanh ăn hết cháo đi, tôi phải thu dọn rồi!"
Bố Giang bị bà cắt ngang lời, lại nhìn Giang Tuần vẻ mặt lạnh lùng, ông chợt nhận ra những lời mình nói không đúng thời điểm lắm.
Ông chột dạ dùng giấy lau miệng, có phần oán trách nhìn về phía mẹ Giang, "Tôi là bệnh nhân đấy, thái độ của bà có thể tốt hơn không, tôi ăn xong ngay đây là được chứ gì."
"A Tuần, ăn xong rồi thì về nghỉ ngơi đi, buổi sáng để mẹ lo, buổi chiều con lại thay cho mẹ."
Mẹ Giang dịu dàng vỗ vai anh.
Giang Tuần hơi ngạc nhiên khi thấy mẹ chủ động giúp mình giải vây, có lẽ lần trước họ cãi nhau đã khiến mẹ anh nhận ra rằng có một số việc không thể ép buộc được.
Chỉ là anh không biết sự hòa bình giả dối này có thể kéo dài được bao lâu.
"Vâng, con về tắm trước."
Tối qua bố Giang thức dậy ba lần giữa đêm, Giang Tuần đỡ ông đi vệ sinh, giúp ông đánh răng rửa mặt nên không ngủ được một giấc hoàn chỉnh, nói không mệt là giả.
Nhưng đợi khi về đến nhà, nằm trên giường, anh lại không hề buồn ngủ chút nào.
Anh mở danh bạ Wechat ra, muốn tìm người nói chuyện. Cuối cùng ngón tay anh đặt trên ảnh đại diện của Diệp Đinh nhưng mãi không nhấn vào.
Sau một hồi do dự, anh quyết định tắt Wechat.
Bỏ đi, mấy hôm nay làm phiền cậu ấy đủ nhiều rồi.
Hơn nữa anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc nói với Diệp Đinh bí mật của mình...
Giang Tuần đang lơ đãng lướt video ngắn trên một ứng dụng nào đó thì ngón tay đột nhiên vô tình nhấp vào quảng cáo bên dưới video.
Một trang giới thiệu APP kèm hình ảnh và văn bản lập tức hiện lên.
[Muốn gặp gỡ định mệnh của đời mình không? Muốn bắt đầu một mối quan hệ thân mật lãng mạn không? Đến với Paradise, những điều bạn muốn, chúng tôi đều có!]
Giang Tuần hoang mang, anh đang định nhấn vào dấu X trên góc phải màn hình thì chợt nhìn thấy dòng chữ nhỏ.
[Ứng dụng hẹn hò đồng giới phổ biến NO1 trong bảng xếp hạng APP được tải về!]
Hẹn hò đồng giới...
Giang Tuần không biết sao, ma xui quỷ khiến mà nhấn tải về. Rất nhanh, trên điện thoại anh xuất hiện một logo đen đỏ.
Người dùng mới đăng ký cần điền những thông tin cơ bản, nếu không sẽ không xem được bất kỳ nội dung nào. Giang Tuần điền những thông tin cơ bản về chiều cao, cân nặng, học lực... Đến phần ảnh đại diện, anh bỗng nhiên có chút bối rối.
Suy nghĩ một lúc, anh tìm lại bức ảnh nửa người trên Diệp Đinh từng chụp cho mình, sau khi làm mờ đi, chỉ để lại một bóng người mờ ảo đứng bên cửa sổ.
Sau khi tải ảnh đại diện lên, bước cuối cùng đã hoàn thành. Khi anh đang chuẩn bị mày mò những tính năng mới của APP thì trên màn hình chợt nhảy ra một thông báo tin nhắn mới từ QQ.
[Biên tập viên Trường Dã: Bạn yêu ơi, bạn có đây không?]
Giang Tuần chỉ là một tác giả mờ nhạt, số lượng lưu trữ* không đến năm nghìn. Bình thường ngoài những lúc báo cáo khi bắt đầu viết truyện mới, anh gần như không liên lạc với biên tập viên. Đột nhiên nhìn thấy tin nhắn từ biên tập viên khiến anh vô cùng bất ngờ.
*Nguyên văn 作收
: Đoạn này t tra mãi không ra nó có nghĩa gì, vào jj tham khảo thử thì t nghĩ nó giống với cái lượt 收藏
của jj.Giang Tuần vội vàng trả lời: Có đây, biên tập viên có chuyện gì sao?
[Biên tập viên Trường Dã: Có một công ty văn hóa điện ảnh và truyền hình liên hệ với chúng tôi, nói là rất hứng thú với tác phẩm của bạn. Lát nữa biên tập viên bản quyền sẽ kết bạn với bạn, bạn nhớ đồng ý nhé.]
Giang Tuần:!!!
Trước đây anh còn nghĩ được ký bản quyền xuất bản là may mắn lắm rồi, không ngờ còn có hy vọng được bán bản quyền chuyển thể!
Trái tim Giang Tuần đập điên cuồng, anh đè nén sự kích động và hưng phấn trong lòng, cố gắng bình tĩnh trả lời: Được, cảm ơn biên tập viên!
[Biên tập viên Trường Dã: Là do tác phẩm của bạn rất xuất sắc đấy. Trên thực tế hiện nay chuyển thể phim truyền hình trinh thám rất được ưa chuộng, lần này đối phương đến yêu cầu báo giá có hy vọng rất lớn đấy.]
...
Sau khi nói chuyện với biên tập viên bản quyền, Giang Tuần nằm trên giường, cảm tưởng ngày hôm nay như một giấc mơ vậy. Lúc này mọi mệt mỏi trong cơ thể dường như đã được giải tỏa, anh nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.
Lúc này, tại Công ty Văn hóa Điện ảnh & Truyền hình Vân Mộng.
Diệp Đinh lật qua lật lại cuốn danh sách dày cộm trong tay, mí mắt nhướng lên không chút hứng thú.
Lily mặc bộ tweed đen, dáng vẻ đầy kinh nghiệm đứng trước màn hình LCD, "Đây là một tác giả rất nổi tiếng của Đỉnh Điểm, lượng lưu trữ hơn hai trăm nghìn. Trước đây nhờ tác phẩm đề tài kỳ ảo mà nổi tiếng, mấy năm gần đây bắt đầu tập trung vào đề tài trinh thám hiện thực, giá báo cho một tác phẩm của người này khoảng chín trăm nghìn đến 1,5 triệu..."
"Đắt quá."
Diệp Đinh đặt cuốn danh sách xuống, nhấp một ngụm cà phê nóng.
"Tôi không cần những người nổi tiếng làm gì, tất cả các tác giả viết đề tài trinh thám suy luận đều ở trong này rồi à?"
Lily nhìn sang Dương Vũ đứng bên cạnh. Cô thật sự không hiểu nổi tại sao ông chủ lại đích thân giám sát việc nhỏ nhặt như mua bản quyền IP này, còn yêu cầu cô tìm và giới thiệu thông tin của từng tác giả viết truyện trinh thám.
Tại sao cô lại có cảm giác như ông chủ đang tìm người trong này vậy?
"Tất cả những người hơi có tiếng đều ở trong danh sách rồi, còn có vài người không được ưa chuộng lắm..." Lily lật sang trang cuối cùng của PPT, trong đó có ID của năm, sáu nhà văn mạng.
"Đây đều là những người có số liệu không tốt lắm, nhưng chất lượng vẫn rất tốt. Như người đầu tiên là Giang——"
"Giang Biên Thủy Tích?"
Diệp Đinh lẩm bẩm cái tên này, gần như ngay lúc nhìn thấy bút danh ấy, hắn đã cực kỳ chắc chắn đây chính là Giang Tuần.
Diệp Đinh nhớ lại năm năm trước, hắn mới chỉ là một diễn viên nhỏ không có danh tiếng, bởi vì không có tài nguyên không có bối cảnh mà chỉ có thể đóng những vai rất nhỏ trong phim, có khi đến một lời thoại cũng không có.
Để tiết kiệm tiền, hắn thuê một căn phòng dưới tầng hầm chật hẹp, tối tăm. Tường trong phòng quanh năm ẩm thấp, giường gỗ lạnh cứng. Mùa đông đến, cứ ở trong phòng là khớp xương khắp người đều ẩn ẩn đau nhức.
Có một lần Giang Tuần đi công tác ở thành phố lân cận đã đến thăm hắn. Thấy hắn đang sống ở một nơi như nhà tù như vậy, khóe mắt anh đỏ hoe ngay lập tức.
Anh không nói gì đã nhét cho hắn hai nghìn tệ, lại dẫn hắn đi ăn một bữa lẩu nóng hổi. Trong bữa ăn, Giang Tuần hứng khởi kể cho hắn về việc anh đã ký hợp đồng với một trang web văn học. Đợi sau này truyện của anh được mua bản quyền chuyển thể, anh nhất định sẽ chọn hắn làm diễn viên chính, cái đùi lớn này của anh chỉ có Diệp Đinh được ôm.
Hắn đến nay vẫn còn nhớ sự khao khát tỏa sáng trong đôi mắt đen linh động ấy. Kể từ giây phút đó, Diệp Đinh đã âm thầm quyết tâm phải trở nên xuất sắc hơn người!
Tuy hắn không biết Giang Tuần viết truyện ở trang mạng nào những hắn biết rõ bút danh của anh. Hắn đã từng hỏi Giang Tuần, kết quả đối phương lại xấu hổ nói rằng số liệu của anh quá thấp, không muốn người xung quanh biết nên hắn cũng không hỏi lại.
"Ông chủ, anh có phải là fan của Giang Biên Thủy Tích không?"
Lily hiểu ý cười, "Thật ra Giang Biên Thủy Tích có không ít fan cứng, người này sở trường suy luận truyền thống. Nhưng do không biết quảng bá nên số liệu vẫn luôn nhạt nhòa. Đương nhiên việc này cũng có chỗ tốt, giá mà biên tập viên bản quyền phía Đỉnh Điểm đưa ra khá thấp..."
Khóe miệng Diệp Đinh giật giật, "Thấp đến mức nào?"
"Một bộ có lẽ... không quá một trăm ngàn? Còn nếu là toàn bộ tác phẩm thì có lẽ không quá ba trăm ngàn."
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đinh không rõ vui buồn. Hắn đặt danh sách trong tay xuống, bình tĩnh nói, "Gấp mười lần lên. Ngoài ra, giúp tôi liên hệ với đạo diễn Trần Anh."
Trần Anh, đạo diễn trẻ trong nước nổi tiếng, xuất thân chuyên ngành, sở trường đề tài trinh thám suy luận, nhiều tác phẩm của anh ta đã đoạt giải tại các liên hoan phim quốc tế.
Nâng giá bản quyền thì không có vấn đề gì, nhưng với địa vị của đạo diễn Trần có thể nhìn trúng tác phẩm của một tác giả mờ nhạt sao?
Sự lo lắng của Lily gần như hiện rõ trên mặt, cô khéo léo nói: "Ông chủ, hay là tôi liên hệ với mấy đạo diễn khác nữa nhé? Lỡ như đạo diễn Trần không có thời gian trống thì còn có phương án dự bị."
Diệp Đinh cười nhẹ, "Không có lựa chọn nào tốt hơn Trần Anh. Cô yên tâm, với điều kiện tôi đề ra, anh ta chắc chắn sẽ không từ chối."
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp là sinh nhật. Để mọi người chờ lâu rồi QVQ.