Diêu Kha đứng trên bờ biển sẵn sàng chạy xuống biển.
Thẩm Chanh dứt khoát bơi qua: "Cô có mang theo quần áo dự phòng không?"
Đây chính là điều khiến Diêu Kha lo lắng, cô ta lắc đầu tiếc nuối.
Thẩm Chanh thấy vậy quay người hướng biển vắng hét lớn: "Lục Kỷ, anh có đủ quần áo dự phòng cho một người nữa không?"
Lục Kỷ không trả lời, chỉ giơ tay lên.
Thẩm Chanh có thị lực rất tốt, có thể nhìn rõ Lục Kỷ đang làm một động tác ok biểu thị sự đồng ý.
Sau đó cô nói: "Đừng lo lắng, chỗ Lục Kỷ có quần áo."
Sau khi xem sự tương tác giữa Thẩm Chanh và Lục Kỷ, Diêu Kha nói: "Mối quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy từ khi nào thế?"
"A, tôi cũng không biết nữa." Thẩm Chanh gãi đầu, cũng không rối rắm quá nhiều vào phương diện này: "Lục Kỷ là người tốt, cũng rất nhiệt tình."
Diêu Kha nhìn vẻ mặt hiển nhiên không coi trọng việc này của Thẩm Chanh, hận sắt không thành thép.
Nhưng xung quanh đã bắt đầu có nhiều người hơn nên Diêu Kha im lặng, dự định sẽ lại buôn chuyện sau khi trở về nhà chung.
Nhìn thấy có mấy người ở dưới nước, Triệu Hạo suy nghĩ một chút rồi mới cởϊ qυầи áo ra.
Anh ta cười cười giải thích: "Tôi không mang theo quần áo dự phòng, làm thế nào mà trở về được đây nhỉ!"
Khi nói, anh ta còn như có như không dùng lực lên cánh tay của mình để mọi người có thể nhìn thấy bắp tay đang phồng lên của anh ta.
Trình Chanh nghe rõ cuộc nói chuyện của Thẩm Chanh và Lục Kỷ, cô ta cũng muốn xuống nước nên hét lên với Lục Kỷ: "Lục Kỷ, anh còn quần áo không?"
Lục Kỷ không trả lời.
Trình Chanh đợi một lát, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thuộc tính ‘nhan cẩu’ của Thẩm Chanh bùng nổ, cô không thể chịu nổi khi phải thấy một người con gái xinh đẹp chịu sự xấu hổ.
Cô cũng đang muốn hét lên, cho dù Lục Kỷ không trả lời thì hai người cũng sẽ xấu hổ cùng nhau.
"Lục Kỷ..." Cô vừa nói được vài từ đã nhìn thấy Lục Kỷ bơi về phía họ.
Tóc anh vẫn đang nhỏ nước, có vẻ như đang cảm thấy phiền phức, anh chỉ đơn giản đưa tay vuốt tóc ra sau để lộ vầng trán mịn màng.
Anh mặc một chiếc áo phông màu đen, sau khi bị ướt thì bó sát và dính chặt vào cơ thể, vì vải rất mỏng nên Thẩm Chanh có thể nhìn thấy rõ thân hình gầy gò, cơ bụng và cơ ngực của Lục Kỷ Cũng có thể nhìn thấy được, tuy còn đang mặc quần áo nhưng thậm chí nó còn quyến rũ hơn, trực tiếp phơi bày trước công chúng.
Khu bình luận lập tức oanh tạc.
[Mlem mlem, tôi biết ở chỗ này nhất định sẽ nhìn thấy được những thứ tốt.]
[Tôi đã cố ngăn nước miếng từ khóe miệng chảy ra.]
[Điên cuồng chụp màn hình, fan của Lục Kỷ đang rơi nước mắt.]
[Tôi rất thích, tổ chương trình xứng đáng được hưởng Thái Miếu.]
Lục Kỷ giống như không nghĩ tới bộ dáng của mình đối với mọi người sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ nói: "Tôi có tổng cộng ba bộ quần áo dự phòng và ba thảm lông, cô có thể quyết định phân phát như thế nào."
Thẩm Chanh ép buộc ánh mắt của mình rời khỏi cơ ngực của Lục Kỷ, nhìn như vậy ở trước mặt người khác thật có chút thô tục, thô lỗ, cho nên tùy tiện đáp lại vài lần.