Mọi người trong cuốn tiểu thuyết đều là người ngốc.
Ánh mắt Thẩm Chanh trống rỗng, giống như một con cá muối mất đi ước mơ.
Cô không ghét việc xuyên không, mặc dù chưa bao giờ nghĩ rằng xuyên không sẽ xảy ra với mình, nhưng không sớm cũng không muộn, đúng vào lúc cô đang cày cuốc luận văn đến nửa đêm, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng bình minh thì lại xuyên không.
Thẩm Chanh nắm chặt nắm đấm, mắt đầy nước mắt nóng hổi.
Bạn có biết đối với một sinh viên đại học đã "cày" luận văn nhiều ngày như thế nào là một tổn thương lớn không.
Nếu sớm hơn một chút, cô cũng không cần phải thức thâu đêm như những ngày qua!
Hơn nữa, cô xuyên không không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Khi cô càng nghĩ càng tức giận, muốn liều chết cùng thế giới b này thì cửa phòng bị gõ.
Tiếng động hỗn loạn cho thấy người gõ cửa rất không kiên nhẫn.
Nhưng vào lúc này, không ai có thể không kiên nhẫn hơn Thẩm Chanh.
Cô mặt lạnh như tiền mở cửa phòng, giống như mất đi ba mươi vạn.
"Có chuyện gì?" Giọng cô rất ngang nghệnh.
Người đến là một người đàn ông, trông cũng không tệ lắm.
Nhưng vào lúc này, dù khuôn mặt đẹp đến đâu cũng không thể khiến trái tim lạnh lẽo của Thẩm Chanh sau mười năm gϊếŧ cá ở Đại Nhuận Phát có một tia gợn sóng.
Người đàn ông có vẻ bị dáng vẻ muốn gϊếŧ chết cả thế giới của Thẩm Chanh làm cho giật mình, cậu ta thấp giọng chửi một câu gì đó rồi nói: "Tôi đến thông báo, cô đến thư phòng một chuyến đi."
"Không đi." Thẩm Chanh không hề quan tâm, cô định đóng cửa tiếp tục như một con thú cô đơn tự liếʍ láp vết thương, nhưng người đàn ông kia nhanh chóng chặn cửa, vội vàng nói.
"Bố mẹ không định công bố thân phận của cô, bây giờ cô đến thư phòng để chúng tôi làm một thỏa thuận không nói lung tung trên các chương trình thực tế."
Ồ, quên nói chuyện này, cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết truy thê hỏa táng tràng ngược văn.
Nữ chính là thiên kim thật bị thất lạc bên ngoài, vì bố nuôi đánh bạc thiếu nợ nên cô nàng bị bán cho một câu lạc bộ đêm, ở đó, nữ chính được nam chính cứu, vì đủ loại lý do bao nuôi và nhiều nguyên nhân khác nhau đã xảy ra một loạt chuyện xưa tôi yêu anh nhưng anh không yêu tôi, tôi không yêu anh nhưng anh yêu tôi vừa ngược tâm lại ngược thân.
Cuối cùng nam chính thành công trong việc truy thê hỏa táng tràng và giành được người đẹp về nhà.
Nếu hỏi tất cả những điều này liên quan gì đến cô, trong loại câu chuyện này, chắc chắn nam chính phải có một Bạch Nguyệt Quang trà xanh.
Chết tiệt, cô chính là Bạch Nguyệt Quang đó.
À, cô còn là thiên kim giả nữa chứ.
Thẩm Chanh càng muốn chết hơn.
Mà người đàn ông trước mặt là em trai ruột của nữ chính, tên là Thẩm Đồng, lần đầu gặp mặt đã không hiểu sao rất thích nữ chính, giúp đỡ một loạt "việc", trong chuyện thiên kim thật giả này, cậu ta tỏ ra rất vui mừng, dù rằng không thích nguyên chủ.
Nghĩ đến những việc người này làm trong nguyên tác, Thẩm Chanh không biết phải nói gì, hàng ngàn lời muốn nói hợp thành một câu:
[Dừng bút (Ngốc nghếch).]