Chương 40: Người đàn ông của em cái gì cũng biết

Thông tin Ngụy Thư và Mục Vân Ế đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn nhanh chóng được đăng tải trên mạng.

Ký ức của nhiều cư dân mạng vẫn đang dừng lại ở việc cô vướng vào mối quan hệ dây dưa với hai vị thiếu gia nhà họ Mục.

Thật không ngờ, nhanh như vậy đã đăng ký kết hôn rồi!

Khi đó, trên Weibo còn có một cuộc bình chọn, hỏi cư dân mạng là chọn đại thiếu gia hay nhị thiếu gia.

Cư dân mạng chứng kiến ​​cảnh Mục Đình theo đuổi Ngụy Thư suốt hai năm trời mà vẫn chưa thành công, đã hết hy vọng vào anh ta từ lâu.

Vì vậy, tất cả các phiếu bầu đều được đặt vào hắc mã Mục Vân Ế.

Không ngờ, một ván đã trúng.

Điều bất ngờ hơn là người trong cuộc đã còn chưa công khai chuyện tình cảm đã chính thức công khai chuyện kết hôn.

Một bước yên ổn.

Cư dân mạng cho rằng hiệu suất theo đuổi người của Mục Vân Ế cao như vậy, dựa theo tốc độ này, chẳng phải vài tháng nữa có thể chính thức khai có con sao?

Lúc này.

Ngụy Thư đang ngồi trong phòng khách, đăng ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn lên Wechat, lại cầm điện thoại của Mục Vân Ế lên chỉnh sửa Weibo của anh ấy.

Sau khi tắm rửa xong, Mục Vân Ế mặc một chiếc hoodie trắng, thấy Ngụy Thư đang bấm điện thoại làm gì đó.

Anh bước đến, ngồi cạnh cô, dán lại gần nhìn vào màn hình.

Ngụy Thư đang đổi tên Weibo cho anh, còn mở vip nữa, chữ "Mục Vân Ế" màu đỏ lấp lánh đặc biệt bắt mắt.

Cô đổi tên xong thì đưa lại cho anh: "Nhìn xem, cái tên này là màu đỏ đó, có thể diện biết bao."

Mục Vân Ế xoa đầu cô cười.

Cô lại cúi đầu: "Anh muốn ghi chú gì? Phó Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Mục?"

"Anh đã không còn là Phó Chủ tịch từ lâu rồi." Anh chỉ chỉ: "Viết thẳng 'Vợ tôi là Ngụy Thư' là xong."

Ngụy Thư nhướng mày, vừa gõ chữ vừa nói: "Câu ghi chú của anh vừa được đưa ra, một đêm sẽ tăng cả chục triệu fans."

Người đàn ông cảm thấy buồn cười.

Chú thích đã được thay đổi, bây giờ Mục Vân Ế cũng coi như đã có một tài khoản Weibo thực sự.

Ngụy Thư xoa hai tay như đang vận công, đề khí hóp bụng, khí nhập đan điền.

Sau đó, cầm lấy điện thoại chuẩn bị chính thức công khai.

Cô liếc nhìn Mục Vân Ế: "Anh chuẩn bị xong chưa?"

Hai tay người đàn ông cầm điện thoại, gật đầu, học được từ cô vừa dạy: "Chính thức công khai."

Không lâu sau.

@Ngụy Thư: "Mục tiên sinh [tim] [tim] @Mục Vân Ế"

Bên dưới đính kèm giấy đăng ký kết hôn.

Đồng thời.

@Mục Vân Ế: "Mục phu nhân [tim] [tim] @Ngụy Thư"

Sau khi hai người chính thức công khai.

Trong vòng năm phút, Weibo tê liệt.

Sau đó, Weibo hoạt động trở lại.

Cư dân mạng liếc nhìn no.1 hotsearch, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Đến rồi, đến rồi, cặp đôi cầm giấy đăng ký kết hôn đến ngược cẩu(1) rồi.

(1) "Ngược cẩu" (虐狗): Hành động các cặp đôi thể hiện tình cảm thân mật.

Tất cả các blogger và tài khoản giải trí đều ngay lập tức chuyển tiếp tin này, còn các tài khoản buôn chuyện đã chiếm tiêu đề, thả ra tin tức nói rằng muốn sắp xếp tuyến thời gian yêu đương của CP này.

Vì vậy đêm hôm đó, Ngô Vũ đã bị các bên phỏng vấn gọi cháy máy, các show tống nghệ tình yêu cũng được gửi đến liên tục.

Còn bên này.

Hai người khuấy động trào lưu hóng hớt trên mạng ung dung đặt điện thoại xuống.

Mục Vân Ế đứng dậy ôm lấy cả người Ngụy Thư, để cô treo trên eo anh, xoay người đưa cô vào phòng ngủ.

Ngụy Thư kẹp chặt eo anh, bỗng nhớ tới gì đó: "Chờ đã, em còn chưa tắm."

Người đàn ông ngẩng đầu hôn lên xương quai xanh của cô, mơ hồ nói: "Anh tắm cho em."

"..."

Mục Vân Ế bị đánh mạnh vào vai.

Ngụy Thư nhảy ra khỏi người anh: "Lưu manh."

Anh bật cười: "Cũng đã nhìn thấy hết rồi, giúp em tắm rửa sao lại thành lưu manh rồi."

Ngực bị đấm một cái: "Em muốn tự tắm."

Ngụy Thư nhảy từ trên người anh xuống.

Vừa định lên tầng, cô lại quay người đến trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi:

"Đúng rồi, tối nay anh không cần trở lại bên kia sao? Buổi thượng triều ngày mai phải làm sao?"

Người đàn ông xoa trán cô: "Không sao, có thể về kịp."

Cô ôm lấy anh: "Vất vả rồi."

Mục Vân Ế cúi đầu hôn lên trán cô: "Đi thôi, đi tắm nào."

"Ừm."

Mục Vân Ế: "Đúng rồi."

Ngụy Thư quay đầu nhìn anh.

"Tối nay em đến phòng anh?" Anh nhìn cô nói: "Hay là anh đến phòng em?".

Phòng của họ một ở trên tầng cao nhất, một ở tầng một.

Bây giờ chắc chắn phải có người chuyển phòng.

Ngụy Thư suy nghĩ một chút nói: "Hay là, tối nay em đến chỗ anh, tối mai anh đến chỗ em? Cho có chút cảm giác tươi mới?"

Mục Vân Ế cười nhéo mặt cô: "Cũng được."

Sau khi Ngụy Thư vào phòng tắm, cô lấy hết đồ vệ sinh trong túi ra, ngẩng đầu nhìn nhưng lại thấy trên kệ đã xếp đầy chai lọ mà cô muốn dùng.

Nhãn hiệu giống nhau, kiểu cách cũng giống nhau.

Ngay cả khăn tắm cũng được chuẩn bị thêm một cái cho cô.

Cô hơi bất ngờ, mở cửa thò đầu ra ngoài gọi anh. Anh đi đến rất nhanh: "Sao thế?"

Ngụy Thư chỉ vào đồ trong phòng tắm: "Mua khi nào thế?" Mục Vân Ế liếc mắt nhìn: "Lúc trước khi em ở đoàn phim quay phim."

Ngụy Thư mới nhớ ra: "À, nhưng là lúc đó em vẫn luôn ở trong đoàn phim, cũng chưa từng trở lại."

Mục Vân Ế hơi cúi người xuống, tầm mắt của anh ngang tầm mắt cô.

Đôi mắt hẹp dài của anh ẩn chứa tia sáng, ánh mắt lại dịu dàng như nước: "Khi đó gọi em về là để cho em một bất ngờ."

"Kết quả là em không trả lời." Ngụy Thư xoa mặt anh, gọi: "Mục Vân Ế."

"Hử?"

"Lần này đã khiến anh đợi lâu rồi." Cô xoa đuôi mắt anh: "Sau này bất ngờ của anh em sẽ nhận kịp."

Người đàn ông cười nhẹ, đẩy cô vào: "Mau tắm rửa, ra đây sớm."

Ngụy Thư đi vào.

Mười phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa ôm sát người, cô còn cuộn tóc lên để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Cô quay người đến phòng của Mục Vân Ế, gõ cửa rồi đẩy vào.

Không có ai trong phòng.

Ngụy Thư dừng lại, liếc mắt nhìn xung quanh, gọi: "Mục Vân Ế, anh ở đâu?"

Không có phản hồi.

Cô ấy lại gọi: "Anh không ở trong phòng ngủ à?"

Vẫn không có phản hồi.

Ngụy Thư hoảng sợ, xoay người rời khỏi phòng.

Lúc này, Mục Vân Ế vội vàng đi vào, tiện tay đóng cửa lại, mắt đối mắt với cô: "Anh đến rồi."

Không biết anh từ đâu trở về nữa, Ngụy Thư bất giác chạy nhanh tới ôm lấy anh: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh lại biến mất rồi."

Người đàn ông cúi đầu, ôm lấy cô: "Sẽ không đâu."

Cô ngẩng đầu lên nhìn: "Anh vừa đi đâu đấy?"

"..." Anh ngập ngừng: "Anh đi xem máy giặt."

Sau khi nói xong, Mục Vân Ế chỉ ôm lấy cô.

Ngụy Thư đợi hồi lâu, thấy anh có chút kỳ quái, không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Anh không biết dùng đúng không?"

"..."

Nhớ đến anh chỉ mới đến thế giới hiện đại này chưa đầy nửa năm, còn có rất nhiều thứ vẫn chưa biết.

Ngụy Thư nhanh chóng vỗ lưng anh: "Đi, em dạy anh cách dùng."

Người đàn ông nắm lấy cô nói: "Không cần. Ngày mai hãy đi, đi ngủ trước."

Mục Vân Ế bế cô lên và đặt cô lên giường.

Cô nhìn về phía cửa phòng: "Ấn máy giặt nhanh lắm, em dạy anh."

Anh cúi xuống hôn một cái lên môi cô: "Ngày mai rồi làm."

Ngụy Thư cong môi cười: "Nhanh thôi."

"Không muốn."

Anh hôn cô thật mạnh, vẫn cố vớt vát thể diện nói: "Nó, nó bị trục trặc rồi."

"..."

Ngụy Thư bị người đàn ông trên đỉnh đầu làm bối rối: "Bị trục trặc gì thế?"

Mục Vân Ế không trả lời, anh kéo cổ áo cô hôn xuống môi cô.

Đèn trong phòng đã bị tắt.

Một lúc sau.

"Mục Vân Ế, mấy bộ quần áo này đắt tiền! Đừng kéo rách đấy!"

Người đàn ông thấp giọng nói: "Biết rồi."

Sau một lúc nữa.

"Tối qua vẫn còn đau."

"..."

Gối và chăn rải rác trên mặt đất được nhặt lên, đèn trong phòng cũng được bật lên.

Mục Vân Ế dựa vào Ngụy Thư, hơi thở hổn hển, tóc trên trán tán loạn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Ngụy Thư và anh nhìn nhau một hồi, đứng dậy choàng tay vào cổ người đàn ông kéo xuống, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Ngày mai sẽ không đau nữa."

"..."

Anh khẽ cười, hôn nhẹ lên trán cô, đắp chăn lên cho cô lần nữa rồi ôm cô vào lòng.

Đèn trong phòng đã tắt.

Trong bóng tối.

Ngụy Thư nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông: "Thư Thư."

"Em thật biết dỗ dành người khác."

Không ngờ đến nửa đêm, Ngụy Thư lăn qua sờ lại cái gối bên cạnh thì phát hiện không có ai.

Cô dụi mắt: "Mục Vân Ế?"

Không ai đáp lại.

Cô bước xuống giường, đi dép ra ngoài.

Toàn bộ phòng khách tối om, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, mơ hồ có thể cho người ta nhìn thấy con đường trước mặt.

Ngụy Thư lần mò tường định bật đèn thì nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ góc ban công.

Mục Vân Ế đang ngồi xổm trước máy giặt, vươn tay gõ gõ, còn nhìn điện thoại trên tay.

Anh vừa lóng nga lóng ngóng vừa nhìn điện thoại, ánh mắt tập trung.

Sau một lúc, anh nhấn ba nút trên máy giặt.

Máy giặt cuối cùng đã khởi động.

Người đàn ông nhướng mày, lại vươn tay ấn một cái nút, máy giặt dừng lại, anh ấn một cái nút, máy giặt lại khởi động lần nữa.

Cuối cùng sau khi học được cách sử dụng máy giặt, anh ngồi xổm trước robot quét dọn, bắt lấy nó và ấn hai lần.

Đã học được.

Mục Vân Ế lại đứng dậy để thử điều hòa, bấm điện thoại hai lần.

Lại học được rồi.

Anh lại vào bếp.

Sau nửa tiếng đồng hồ, người đàn ông lần lượt tìm kiếm tất cả các đồ dùng sinh hoạt bằng điện ở trong nhà.

Thấy anh có vẻ định trở về phòng, Ngụy Thư nhẹ nhàng chạy nhanh trở lại giường.

Sau khi nằm ở trên giường đợi mười phút, Mục Vân Ế mở cửa đi vào, trên người còn có chút khí lạnh.

Lên giường, anh nằm ngửa một lúc, vừa định vươn tay ôm Ngụy Thư.

Cô quay lại và ôm chầm lấy anh.

Mục Vân Ế cọ cọ đỉnh đầu cô, thăm dò: "Thư Thư."

Ngụy Thư cố ý phớt lờ anh.

Có thể là cô ấy đã thực sự ngủ rồi.

Anh yên tâm, xoa đầu cô, hạ giọng nói: "Ngày mai anh sẽ cho em thấy, người đàn ông của em cái gì cũng biết."

Ngụy Thư không khỏi nhếch khóe miệng.

Mục Vân Ế vẫn đang nói: "Anh sẽ thích ứng với cuộc sống ở đây, sau này những gì em không làm được, anh đều có thể dạy em."

Cô không kìm được "Ừm" một tiếng.

Âm thanh rất mơ hồ, như thể là âm thanh được phát ra khi đang nằm mơ.

Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cô, dừng lại: "Hử? Tỉnh rồi?"

Ngụy Thư vẫn không trả lời anh.

Mục Vân Ế dịch ra xa hơn một chút, ngón tay của anh sờ dọc theo sống mũi của cô, một đường xuống dưới cho đến tận môi cô.

Nơi đầu ngón tay anh lướt qua đều có cảm giác tê tê ngứa ngứa.

Ngụy Thư không nhịn được cười trước hành động của anh, vội vàng nghiêng đầu vùi vào trong l*иg ngực anh.

Cô còn chẹp miệng, giả vờ như đang mơ, âm thanh lẩm bẩm phát ra từ cổ họng: "Vân Vân..."

Mục Vân Ế sững sờ.

"Thật giỏi."