Trong nháy mắt, người của Thái Y Viện đã chạy đến.
Ngụy Thư nhìn đám thái y đang định khiêng thái giám bị hôn mê đi, nhưng Mục Vân Ế chỉ làm vài động tác đã đánh thức thái giám đó.
Mục Vân Ế vẫn yên lặng nhìn cô, ống tay áo của long bào buông xuống, che đi vết thương vừa bị móng tay cào rách.
Vẻ mặt trông đặc biệt cô đơn.
Cửa cung điện mở toang, tất cả triều thần bên dưới không ai dám vào, ngay cả một người xung phong cũng không có.
Ngụy Thư nhìn Mục Vân Ế.
Người đàn ông cố ý quay mặt đi, sườn mặt lạnh lùng thờ ơ, đôi môi mỏng mím chặt, khí thế quanh người càng thêm lạnh lùng đáng sợ.
"Mục Vân Ế." Cô nói nhỏ: "Đợi lát nữa bãi triều rồi chúng ta nói chuyện."
Mục Vân Ế xoay người ngồi xuống long ỷ, không nói lời nào, quai hàm căng chặt.
Thấy người đàn ông phớt lờ mình, Ngụy Thư lại lặp lại lần nữa: "Được không?"
Cả người anh nghiêng về một bên, nhưng lại duỗi tay đặt lên tay vịn gần Ngụy Thư nhất.
Hàm ý vô cùng rõ ràng.
Ngụy Thư thấy khuôn mặt căng thẳng của Mục Vân Ế, cũng không đành lòng, vì vậy duỗi tay nắm lấy tay anh.
Vẻ mặt của người đàn ông cuối cùng cũng thả lỏng một chút, anh rút tay về, một lúc sau mới khẽ "Ừ" một tiếng.
Triều thần lần lượt tiến vào, Ngụy Thư chỉ liếc mắt một cái rồi nhanh chóng núp vào phía sau, bí mật quan sát tình hình thượng triều buổi sáng.
Tâm trạng của Mục Vân Ế ổn định hơn nhiều.
Ngụy Thư lắng nghe một lúc, nhận ra người đàn ông này thực ra rất tài giỏi trong việc quản lý đất nước.
Các vấn đề phức tạp do một số đại thần nêu ra đều được anh giải quyết bằng một chính sách.
Nếu có vấn đề ở đâu đó, hầu như không cần các lão thần dâng tấu, anh đều biết hết. Nên truy cứu thì truy cứu, nên trừng phạt thì trừng phạt, còn cố ý thiết kế bẫy rập để những kẻ tham ô chủ động bại lộ.
Sau khi xử lý xong đám gian thần, anh lại bắt đầu đề bạt người mới, đưa đủ con đường thăng chức, không ngừng lấp đầy đội ngũ nhân tài.
Thông minh, linh hoạt, lại biết đùa bỡn lòng người.
Vì vậy, các nhà sử học đã đánh giá Mục Vân Ế...
Nếu không đặt hết tâm trí vào chiến tranh, chắc chắn anh sẽ có thể đưa cả vương triều tiến xa hơn.
Sau khi kết thúc thượng triều, các đại thần quỳ lạy rồi lui xuống.
Khi mọi người đã đi hết, Ngụy Thư đang định đi ra thì thấy Mục Vân Ế đã đến gần cô.
Đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
Ngụy Thư cúi đầu kéo tay áo anh, dẫn ra hậu hoa viên.
Người đàn ông không nói một lời đi theo cô, ngón tay thử móc ngón út của cô từ phía dưới, lại giống như lo lắng sẽ khiến cô khó chịu, chạm một chút rồi rời đi, trêu chọc một chút rồi lại rút lui.
Ngụy Thư nới lỏng tay áo, chuyển sang nắm tay anh.
Nhưng vẫn không nói chuyện.
Một lúc sau.
Mục Vân Ế bỗng đứng yên, giống như một bức tường sắt, Ngụy Thư ở phía trước không thể kéo anh đi, đành phải quay đầu lại nhìn anh.
Người đàn ông dường như mặc kệ tất cả, giọng nói đều đều: "Đúng vậy, đời này của Cô, mấy năm nay đều chinh chiến tứ phương, vong hồn trên tay nhiều không đếm xuể."
"Bọn họ đều ở sau lưng nói Cô hung tàn, thô bạo, là một kẻ điên. Chẳng phải em đã đọc về những gì Cô phải trải qua rồi sao, vậy chắc chắn em cũng biết Cô là loại người nào."
"Ngụy Thư, Cô hỏi em, đối mặt với một tên ma quỷ như vậy, em có sợ không?"
Mục Vân Ế lấy hôn thư mà họ viết đêm qua từ trong quần áo của mình ra, đưa cho cô: "Nếu em sợ hãi, em có thể xé bỏ tờ hôn thư này."
Ngụy Thư không trả lời.
"Anh chính là người như vậy đấy ." Anh tự giễu cười: "Những gì em vừa thấy đều là bộ mặt thật của anh".
"..."
Người đàn ông lắc lắc hôn thư trong tay, nhưng đầu ngón tay lại ấn chặt: "Xé đi!"
Ngụy Thư vẫn không nhúc nhích.
"..." Mục Vân Ế gật đầu: "Được, nếu em vẫn chấp nhận anh là người đàn ông của em, vậy em qua đây..."
"Ôm anh."
Vừa rồi giọng điệu còn dữ tợn hung ác, kết quả là nửa câu sau lại dịu hẳn đi, giọng nói cũng dần trầm xuống.
Ngón tay cầm hôn thư của anh run lên, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại kiên định đến lạ, sợ rằng cô thật sự sẽ xé hôn thư.
Giây tiếp theo, Ngụy Thư cầm lấy hôn thư.
Mục Vân Ế hoàn toàn luống cuống, còn giữ chặt không buông, kết quả là hôn thư bị cô giật mạnh một cái.
Ngụy Thư cầm lấy hôn thư, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của người đàn ông, cô thong thả bước từng bước lại gần anh, sau đó vươn tay ôm lấy anh.
Chẳng mấy chốc, chóp mũi đã được mùi hương trên cơ thể anh vây quanh.
Mục Vân Ế bị cô ôm đến chân tay luống cuống, cả người vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Ngụy Thư ôm anh, vùi đầu vào ngực anh: "Xin lỗi, không phải em cố ý đâu, là do hệ thống đưa em trở về. Em không biến mất, anh đừng sợ."
Mục Vân Ế sững sờ, cứ như vậy bị cô ôm chặt.
Không nói được lời nào.
Ngụy Thư nhẹ nhàng vỗ về anh, kiên nhẫn giải thích với anh: "Hệ thống nói là bị quá tải, nên cách một khoảng thời gian sẽ đưa em về, em thật sự không biến mất anh đừng lo lắng."
Người đàn ông vươn tay ôm chặt cô, kinh ngạc hỏi: "Em không trách anh..."
Cô buông anh ra, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt đỏ hoe của anh: "Dáng vẻ vừa rồi của anh thật sự rất đáng sợ, suýt chút nữa đã dọa sợ em. Lúc đó em còn tưởng rằng anh thực sự đã gϊếŧ người, cũng không biết nên làm gì."
"..."
"Mục Vân Ế, anh không phải sợ sẽ đánh mất em." Ngụy Thư nhẹ nhàng xoa lưng người đàn ông, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Anh giữ kỹ hôn thư, đừng làm mất."
Trái tim của Mục Vân Ế như bị cái gì chọc vào, nhoi nhói.
Từ khi trưởng thành đến nay, dù bị địch đánh trọng thương trên chiến trường hay bị triều thần trong triều hiểu lầm, anh đều một mình yên lặng chịu đựng, âm thầm liếʍ láp vết thương.
Chưa từng có người nào dang tay ôm anh vào lòng an ủi, bảo anh đừng lo lắng, đừng sợ hãi.
Người đàn ông khẽ run lên, vươn tay ôm lấy cô, bàn tay giữ gáy cô, nửa khuôn mặt vùi vào tóc cô, giọng nói cũng trầm xuống: "Ngụy Thư."
"Hả?" Cô tiếp tục vỗ lưng anh, "Làm sao vậy?
"Hứa với anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh được không?" Giọng anh trầm thấp vô cùng, dán vào tai cô, một luồng khí nóng thổi qua tai cô.
"Em rời đi, anh thực sự sẽ phát điên."
Ngụy Thư vội vàng vuốt ve lưng anh: "Không rời đi, không rời đi, em không đi đâu cả."
Giọng nói Mục Vân Ế rất trầm: "Lúc anh nhìn thấy em ngồi xổm trên mặt đất, còn tưởng rằng anh đã làm sai rồi, em chắc chắn sẽ sợ anh, muốn rời khỏi anh."
"Anh không biết, nếu em thật sự sợ anh, rời bỏ anh thì phải làm sao?"
"Cho nên anh duỗi tay muốn thăm dò em, muốn em chạm vào anh, lo lắng một giây sau em sẽ quay đầu rời đi, không để ý đến anh nữa."
Ngụy Thư lại đưa tay sờ sờ khóe mắt đỏ bừng của anh: "Vừa rồi em cũng rất sợ hãi, muốn kiểm tra xem người đó có sao không trước."
Cô lại chạm vào khóe mắt đỏ hoe của anh: "Chúng ta về trước được không?"
Mục Vân Ế duỗi tay ôm chặt cô, anh dùng sức rất lớn, như sợ cô sẽ biết mất, lại không chắc chắn hỏi: "Em thật sự không sợ anh sao?"
Ngụy Thư dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh: "Không sợ."
Cô lấy hôn thư ra, lắc lắc: "Hôn thư cũng đã ký rồi, anh như thế nào thì em cũng thích."
"..."
Sau khi nghe xong, khuôn mặt căng thẳng của người đàn ông cuối cùng cũng rạng rỡ hơn, khóe môi nhếch lên giống như một đứa trẻ được cho kẹo.
"Ừ, hôn thư cũng đã ký rồi." Anh siết chặt tay cô.
"Em chỉ có thể thích anh."
Ngụy Thư được Mục Vân Ế đưa trở lại tẩm cung, còn anh lại xoay người đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh khẽ nói: "Anh đi giải quyết một số việc, em ở đây ngoan ngoãn chờ anh trở về."
Sau khi người đàn ông rời đi, Ngụy Thư ngồi xuống vuốt lại tờ hôn thư nhàu nát.
Kết quả là khi lật đến mặt sau cô lại phát hiện nét chữ của Mục Vân Ế đậm đến mức in hằn sang tận mặt sau, còn nét chữ của cô lại rất nhạt.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, đúng lúc ngự tiền thái giám đi vào, Ngụy Thư nhanh chóng cất đi, nhìn hắn ta đặt mấy đĩa điểm tâm lên bàn.
Cô hỏi: "Các ngươi có phải đều rất sợ Bệ hạ không?"
Ngự tiền thái giám nghe xong, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Nô tài không dám tùy tiện bàn luận về Bệ hạ."
"..."
Ngụy Thư muốn dìu hắn ta, kết quả là hắn ta lại càng lùi về sau, giữ khoảng cách với cô.
Cô thở dài: "Đứng lên đi."
Cảm giác này thực buồn bực chết đi được.
Ngụy Thư luôn cảm thấy l*иg ngực như bị thứ gì đó làm nghẹn lại, cô nhìn điểm tâm trên bàn nhưng lại chẳng muốn ăn chút nào.
Cô lấy bộ sạc dự phòng trong túi ra, cắm vào điện thoại của Mục Vân Ế.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Màn hình khóa là hình của cô.
Giao diện chính sạch sẽ, ngoại trừ phần mềm riêng của hệ thống, chỉ có WeChat và Weibo.
Giống như điện thoại của người già vậy.
Ngụy Thư nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình khóa, là hình cô cúi đầu ngồi xem kịch bản ở phim trường.
Ảnh rất mờ, có thể thấy là người đàn ông này chụp rất vội hoặc không giỏi dùng camera.
Không lâu sau, Mục Vân Ế trở về, anh cũng không nói chuyện, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô.
Trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc mỡ.
Một lúc sau, cô liếc thấy bàn tay của Mục Vân Ế duỗi qua đây, nắm chặt thành nắm đấm.
Sau đó nhẹ nhàng đặt một viên kẹo lên trên bàn.
"..."
Ngụy Thư liếc nhìn.
Lại một lúc nữa, Mục Vân Ế tiếp tục duỗi tay kia ra cẩn thận đặt viên kẹo thứ hai xuống bàn.
Sau đó đến lần thứ ba, thứ tư ...
Mỗi lần di chuyển đều cực kỳ cẩn thận, sợ cô thấy phiền, nhưng lại cố ý làm động tác gì đó sau khi đặt kẹo, sợ cô không nhìn thấy.
Cả người mâu thuẫn vô cùng.
Ngụy Thư nhìn rõ đó là kẹo mè xửng, được bọc trong một lớp giấy.
Cô lại gần đống kẹo, duỗi tay với lấy một viên kẹo.
Một lúc sau, một viên kẹo khác được bổ sung vào.
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng: "Đề bạt lên ngự tiền."
Được thăng chức, có thể coi là bù đắp cho người đó.
"Ừm."
Ngụy Thư bóc lớp giấy nhét kẹo vào miệng, vị ngọt ngấy bắt đầu tan dần trong miệng.
"Ngụy Thư."
"Hả?"
Nhưng Mục Vân Ế lại không nói gì.
Không biết anh đang làm gì ở phía sau, tiếng giấy bút đồng thời vang lên, tiếp theo là âm thanh lật tấu chương.
Ngụy Thư tưởng anh lại bắt đầu phê tấu chương, cũng không tiện ngồi ở bên cạnh quấy rầy, vừa định đứng dậy đi lại thì nghe thấy anh gõ mặt bàn, "Chờ một chút, anh có cái này cho em."
Cô lại ngồi trở về: "Anh cho em cái gì vậy?"
"Nhanh thôi."
Cô muốn xem anh đang làm gì, nhưng người đàn ông lại dùng khuỷu tay che chắn, không cho cô nhìn.
Thần thần bí bí.
Ngụy Thư nhai kẹo mè xửng, cảm thấy hơi dính răng nhưng vị thật sự rất ngon, lại len lén lấy thêm mấy viên đút vào túi.
Đúng lúc này, người đàn ông đẩy một tờ giấy qua, gõ lên mặt bàn: "Em nhìn đi."
Ngụy Thư quay đầu lại nhìn.
Trên giấy vẽ...
Một hình trái tim nho nhỏ.