Chương 36: Em để anh giấu em đi có được không

Ngụy Thư không nhịn được nhếch khóe miệng liếc nhìn Mục Vân Ế ở bên cạnh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của anh.

Người đàn ông nhìn cô một lúc, xòe lòng bàn tay ra trước mặt cô.

Trong lòng bàn tay là một viên kẹo.

Thay vì nhận lấy, cô lại vươn tay xắn ống tay áo anh lên để kiểm tra vết thương của anh.

Trên cánh tay có hai vết xước nông, rách da chảy máu, có một lớp thuốc mỡ được bôi ở trên.

Ngụy Thư cúi đầu thổi, an ủi anh: "Em đang sạc điện thoại cho anh, để em xem thử làm thế nào mới có thể kết nối mạng, sau này anh không sợ không tìm được em nữa."

Mục Vân Ế nhìn cô không chớp mắt, bất thình lình nói: "Long sàng sập rồi."

Cô mở miệng: "Sập rồi?"

Người đàn ông đứng dậy kéo cô vào tẩm điển, chỉ vào chiếc long sàng đã sập: "Sáng nay vì để tìm em, anh đã lật giường lên."

"..."

Ngụy Thư sửng sốt.

Cô nhìn những mảnh vụn gỗ nằm rải rác trên mặt đất: "Ờm, anh lật lên à?"

Người đàn ông nắm lấy tay cô: "Ừ, nhưng sẽ có cái mới nhanh thôi."

"..."

Ngụy Thư cứ thể ngồi ở bên cạnh nhìn những người khác đem long sàng mới vào, chống cằm suy nghĩ xem lực tay người đàn ông này mạnh đến thế nào.

Long sàng năm người mới có thể nâng được, anh nói lật liền lật.

Mục Vân Ế bước vào, thấy long sàng đã được chuẩn bị xong, anh đi tới nhéo cằm cô: "Ra ngoài cùng anh."

Ngụy Thư nắm tay anh, sau đó kéo qua nhìn một lúc, tò mò hỏi: "Anh lật kiểu gì thế?"

Có vẻ như anh thấy câu hỏi này thật kỳ lạ: "Dùng tay lật."

"..."

Sau khi ngồi xuống trước bàn, Ngụy Thư cầm điện thoại di động.

Pin đã được sạc đầy.

Mục Vân Ế cầm sạc dự phòng lên xem: "Đây là cái gì?"

"Sạc dự phòng, có thể mang điện tới."

Ngụy Thư lấy điện thoại di động ra, giơ lên ​​thử tìm tín hiệu ở khắp nơi, lại nghe anh nói: "Ở đây không có, chỉ ở nơi thượng triều mới có."

Cô khẽ lẩm bẩm: "Kỳ thật đấy, sao ở đây lại có tín hiệu được nhỉ?"

Lúc nhận được tin nhắn của anh, Ngụy Thư thật sự tưởng rằng anh đã trở về hiện đại.

Ngụy Thư cầm điện thoại di động đi tới đi lui ở trong cung điện, thấy long sàng đã dọn xong thì định nằm xuống.

Cô lấy hình trái tim mà Mục Vân Ế đã vẽ cho cô ra, dùng điện thoại chụp một bức, lại vẽ vào bên cạnh một hình trái tim khác.

Hai trái tim nho nhỏ ở cạnh nhau.

Ngụy Thư nhếch khóe miệng, mở điện thoại ra lần nữa thì lại phát hiện có tín hiệu.

Hai vạch.

Cô chọc vào thanh tín hiệu, điều chỉnh phương hướng một chút.

Đầy vạch.

Ngụy Thư không khỏi phấn khích che miệng, nhanh chóng vào WeChat.

Tất cả tin tức dồn dập ập đến trong tích tắc, tiếng "ting ting" vang lên liên tục.

Trong đó, tin nhắn chưa đọc của Ngô Vũ là nhiều nhất.

Ngô Vũ: "Ngày mai em xuất hiện cho ông đây nhờ! Em được chọn rồi! Đi thảm đỏ!"

Ngô Vũ: "Nghe thấy chưa? Trả lời!!!"

Ngụy Thư thử trả lời anh: "Được chọn gì cơ?"

Không ngờ là tin nhắn đã được gửi thành công.

Lại còn nhận được tin nhắn từ anh ấy: "Đề cử 'Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất' Giải Sư Tử Vàng! Em có biết lần này mình đã đánh bại bao nhiêu người không? Lên Weibo đi."

Ngô Vũ: "Nhanh lên, bà cô của tôi mau xuất hiện đi! Anh đã chuẩn bị đồ đi thảm đỏ cho em rồi, em đang ở đâu? Anh đến đón em."

Tâm trạng Ngụy Thư vô cùng kích động, đặt điện thoại vào chỗ cũ, lại mở mục hotsearch, vội vàng chạy đi tìm Mục Vân Ế.

Lúc này.

Người đàn ông đang chống đầu viết chữ, một vị đại thần đứng trước mặt anh.

Đại thần nói: "Khoảng thời gian trước Du quốc đã có rất nhiều hành động, nhiều lần khıêυ khí©h biên giới nước ta, nhưng chính sách kìm hãm của Bệ hạ rất hiệu quả, bây giờ họ đã bắt đầu tự loạn trận tuyến rồi."

Mục Vân Ế vung tay áo lên, không nói gì.

"Bệ hạ, ngài có muốn bắt đầu thực hiện bộ kế hoạch thứ hai không?"

"Không cần." Người đàn ông lấy ra một tấu chương, đưa cho ông ta, khẽ cười: "Nhìn xem, người ta đã tới hòa đàm(1) rồi, chẳng biết quốc gia này đã loạn thành cái dạng gì."

(1) "Hòa đàm": đàm phán hòa bình

Ngụy Thư bám vào cửa, áp tai lắng nghe.

Đại thần kia đọc xong cũng không nhịn được cười rộ lên, vội vàng quỳ xuống nói: "Bệ hạ anh mình!"

Mục Vân Ế bảo ông ta đứng dậy: "Đừng chủ quan, tăng cường phòng vệ. Thắng hiểm mà thôi."

Chờ đại thần nọ rời đi, Ngụy Thư mới từ sau cửa đi ra, ghé vào lỗ tai người đàn ông nhỏ giọng nói: "Bệ hạ anh minh."

Người đàn ông mỉm cười,quay đầu lại, kéo cô về phía mình: "Sao thế? Trông vui đến vậy."

Ngụy Thư ngồi xuống: "Muốn tìm anh xin nghỉ phép."

Cô lấy điện thoại của Mục Vân Ế, mở Weibo, cho anh xem hashtag no.1: "Tối mai em muốn đi dự một buổi tiệc tối."

Mục Vân Ế mở ra xem: "Mất bao lâu?"

"Nửa ngày."

Nhìn một lúc, anh bỗng dưng kinh ngạc: "Có tín hiệu sao?"

Ngụy Thư cười gật đầu: "Em tìm được trong tẩm cung. Thật kỳ lạ, rốt cuộc thì tín hiệu ở nơi này từ đâu tới vậy."

Mục Vân Ế lướt điện thoại, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào em về?"

"Nếu dựa theo tần suất mà hệ thống nói thì chắc là sáng mai." Cô nhéo mặt anh: "Nếu ngày hôm sau không tìm được em thì cũng đừng lật long sàng, đừng tức giận, cũng đừng tìm kiếm lung tung khắp thế giới này."

"Em sẽ về đây tìm anh."

Ngày hôm sau, khi mở mắt ra, Ngụy Thư đã trở lại khách sạn đúng như dự kiến.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Mục Vân Ế: "Em đã trở lại."

Gửi thành công.

Mục Vân Ế: "Mấy giờ tối nay em về?"

Cô ấy gửi cho anh quá trình của bữa tiệc và thời gian kết thúc dự kiến.

Một lúc sau, anh trả lời: "Được rồi, khi nào em quay lại, anh đến đón em."

Cất điện thoại, Ngụy Thư thay quần áo, lái xe đi tìm Ngô Vũ.

Lễ trao giải Sư Tử Vàng tối nay sẽ được tổ chức tại một khách sạn sáu sao ở trung tâm thành phố.

Ngụy Thư nhìn lễ phục trên người mình, lại nhìn về phía Ngô Vũ, "Có cần phải hở hang như vậy không?"

Trong gương, cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, cổ chữ V khoét sâu, nước da trắng ngần, eo nhỏ chân dài, xương quai xanh quyến rũ, đứng đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.

Ngô Vũ gật đầu: "Nếu như em được Thị hậu (2), thì em chính là tiêu điểm, nếu như em mặc bộ này được Thị hậu, em chính là tiêu điểm trong tiêu điểm."

(2) Thị hậu (视后): Giải "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất".

Ngụy Thư sửa sang lại váy, lại nhìn xung quanh: "Chắc gì em đã đoạt giải."

"Không đoạt giải cũng chẳng sao, nhưng đề tài thì vẫn phải có." Anh ấy chỉ vào chiếc váy của cô: "Đây sẽ là vũ khí tạo đề tài của em tối nay."

"..."

Xe RV đã đến dưới tầng.

Ngụy Thư vừa ngồi xuống, liền nghe được Ngô Vũ hỏi: "Mà này, khoảng thời gian này em và Phó Chủ tịch Mục kia thế nào rồi?"

Đột nhiên nhắc tới từ "Phó Chủ tịch Mục", cô không khỏi mỉm cười gật đầu: "Chúng em rất tốt, chuẩn bị kết hôn."

"Ôi, cả giới giải trí này em là nhất." Ngô Vũ lắc đầu thán phục: "Sau khi công khai yêu đương không những không mất fans, lại còn hút được một làn sóng fans CP. Cư dân mạng nói hai người xứng đôi."

Khóe môi cô khẽ cong lên: "Thật sao?"

Ánh mắt của cư dân mạng thật tốt.

Khi xe đến lễ trao giải, Ngụy Thư xuống xe bước lên thảm đỏ với nụ cười trên môi.

Rất đông phóng viên đứng bên ngoài thảm đỏ để chụp ảnh, máy quay bên trên đang quay livestream bữa tiệc.

Lúc Ngụy Thư bước vào, tất cả ánh đèn flash đều tập trung vào cô.

Cô cười với ống kính, sau khi tương tác mấy câu với MC, cô đi theo biển chỉ dẫn vào hội trường.

Dọc đường đi, máy quay nhắm vào từng khách mời, toàn bộ quá trình đều được livestream trên mạng.

Khi Ngụy Thư xuất hiện, toàn bộ nền tảng livestream đều là bình luận chạy khắp màn hình.

- Định mệnh, dáng của Ngụy Thư quá đẹp rồi, cứu mạng!

- A a a a nữ thần, bộ lễ phụ này thật tuyệt! Lần này Ngụy Thư theo phong cách gợi cảm sao?

- Hu hu hu, con gái tôi sau khi đổi phong cách thực sự xuất sắc! Trước đây chưa từng phát hiện dáng của Ngụy Thư lại đẹp đến vậy.

...

MC kết thúc quá trình trước đó, bắt đầu công bố các giải thưởng.

Ngụy Thư ngồi dưới nghe, thỉnh thoảng lại liếc điện thoại.

Càng ngày càng muộn rồi, cô lo Mục Vân Ế đang sốt ruột chờ đợi.

Đến khi công bố giải 'Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất', người công bố nói lớn: "Ngụy Thư."

Ngụy Thư nghe thấy tên mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, vài diễn viên bên cạnh tiến lại gần cô nói: "Cô đoạt giải rồi."

Cô vẫn chưa kịp phản ứng: "Tôi đoạt giải rồi?"

Ngụy Thư nhanh chóng nhấc váy dài, che ngực cúi người, nhận cúp Giải Sư Tử Vàng.

Bên dưới vang lên những tràng pháo tay.

Ở thế giới khác.

Mục Vân Ế nhìn Ngụy Thư trong buổi livestream với vẻ mặt nặng nề, sầm mặt, ném tấu chương xuống, đứng dậy đi ra khỏi tẩm cung.

Vài tên thái giám đi tới: "Bệ hạ, đã muộn thế này, ngài định đi đâu ạ?"

Sắc mặt của người đàn ông rất tệ, anh cúi đầu liếc nhìn bọn họ, duỗi chân đạp vài người, phất tay áo rời đi, không nói một lời.

...

Sau khi nhận giải, Ngụy Thư vội vàng trở về khách sạn.

Cô cởi giày cao gót, nhảy lên giường, nhắm mắt lại: "Hệ thống, khởi hành!"

Khi mở mắt ra lần nữa, cô lại đứng ở trước đại điện, chân trần, hai chân bị gạch đá trên mặt đất làm rét run.

Chiếc váy hở vai trần, tay, ngực và chân, khi gió lạnh ban đêm thổi qua, Ngụy Thư gần như bị đóng băng.

Cô khó khăn bước vài bước, nhanh chóng hiện hình.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Ngụy Thư nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Trên ngựa, long bào của Mục Vân Ế bị gió đêm thổi qua, lưng quay về phía ánh trăng, toàn bộ khuôn mặt đặc biệt thâm trầm, nổi bật trong màn đêm.

Cô vội vàng vẫy tay: "Mục Vân Ế."

Sắc mặt Mục Vân Ế trở nên nặng nề, anh ôm ngang lấy Ngụy Thư, dìu cô lên ngựa, sau đó ngồi xuống phía sau cô, thân thể dán chặt vào cô, nắm cương ngựa xoay lại.

Đến tẩm điện, tất cả cung nữ và thái giám đều quỳ xuống.

Mục Vân Ế xuống ngựa, không nói lời nào ôm Ngụy Thư xuống ngựa.

Thấy cô đi chân trần, người đàn ông lại bế cô lên, vững vàng đi vào tẩm điện.

Ngụy Thư còn chưa nhận ra trạng thái của người đàn ông không đúng, miệng nhỏ bắt đầu ba hoa chích chòe: "Không ngờ là em lại có thể đoạt giải, anh biết không, những ứng cử viên khác đều là người có tài năng diễn xuất đấy."

Người đàn ông ôm cô, đặt cô lên giường, bắt đầu kéo quần áo trên ngực cô.

Ngụy Thư ngừng nói, kỳ quái nhìn tay anh.

Cô bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Mục Vân Ế, cũng như một cảm xúc không thể gọi tên trong mắt anh.

Cô nắm lấy tay anh: "Mục Vân Ế, anh..."

Tiếng vải bị xé rách vang lên.

Người đàn ông cúi người cắn xương quai xanh của cô, sau đó ghé vào tai cô, ngậm dái tai cô hết lần này đến lần khác.

Cô sững sờ, hai tay bị Mục Vân Ế giữ chặt, bên tai toàn là giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh.

"Em để anh giấu em đi có được không?"