Chương 31: Em tới rồi

Vì tin nhắn mới này mà cả căn phòng bỗng trở nên im lặng.

Ngụy Thư cầm điện thoại lên, cả người run rẩy, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào màn hình, cô liền cảm thấy choáng váng.

Sau đó, xung quanh chìm vào bóng tối.

Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt cô là một tòa cung điện cổ đại.

Công trình kiến trúc cổ xưa cao lớn trang nghiêm, trang trọng mà không thể khinh nhờn. Khi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, những viên ngói lưu ly trên mái hiên cung điện tỏa sáng lấp lánh.

Tim Ngụy Thư đột nhiên đập mạnh hẳn lên.

Cô chạy thật nhanh, men theo bậc thang bước từng bước, giữa chừng mệt đến mức thở không ra hơi.

Khi đến cửa đại điện, chỉ thấy toàn người mặc trang phục cổ đại đang đứng đầy trong đó.

Mà ở trung tâm đại điện là một người đàn ông mặc long bào đỏ thẫm thêu chỉ vàng, vai rộng eo hẹp, khí chất ung dung, trên đầu còn đội một chiếc vương miện bằng vàng, tóc cột lên, dáng ngồi lười biếng. Người đàn ông đang cúi đầu, đôi mắt hẹp dài, mặt mày xa cách thờ ơ, trên tay còn cầm một đồ vật màu đen, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

Ngụy Thư nhìn rõ bộ dáng của anh, che miệng suýt nữa hét lên vì phấn khích.

Đây chẳng phải là bạn trai cô sao!

Ngụy Thư vừa định bước vào trong điện, lại nghĩ tới bây giờ bọn họ có thể đang mở hội nghị gì đó, không tiện cứ thế tùy tiện đi vào quấy rầy, vì vậy lén lút trốn ở cánh cửa ngó vào trong.

Chỉ nghe thấy giọng nói không lớn không nhỏ của Mục Vân Ế ở bên trong, anh than thở: "Sao cái gì các ngươi cũng không hiểu thế."

Vừa dứt lời.

Các đại thần bên dưới nhất loạt quỳ xuống.

"Chúng thần vô năng..."

Ngụy Thư nhìn vào bên trong, bởi vì các đại thần đều quỳ xuống, cho nên cô có thể nhìn rất rõ Mục Vân Ế.

Người đàn ông đặt điện thoại lên chiếc bàn trước mặt, một tay chống đầu, sắc đỏ nơi khóe mắt càng thêm nồng đậm.

Vẻ mặt anh đặc biệt bất lực: "Điện thoại Cô sắp hết pin rồi, các người có ai biết nơi nào có điện không?"

Một vị đại thần ở đằng trước vội vàng khom lưng đứng dậy: "Mấy ngày nay không mưa không gió, mong Bệ hạ thứ tội."

"..."

Bàn tay vốn đang chống đầu của Mục Vân Ế chuyển sang xoa xoa thái dương, đồng thời môi mỏng cũng mấp máy.

Thở dài một hơi.

Ngụy Thư suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Người đàn ông đổi tư thế ngồi, dựa nghiêng trên long ỷ, lười biếng mà giương mắt nhìn xuống dưới: "Các ngươi còn có chuyện gì?"

Một trong các đại thần đứng dậy dâng lên một quyển tấu chương: "Gần đây Du quốc đã khıêυ khí©h biên giới của nước ta, xin Bệ hạ hạ chỉ tiêu diệt bọn chúng."

Mục Vân Ế phất tay.

Vị đại thần kia trở lại vị trí ban đầu quỳ xuống.

Một vị đại thần khác đứng lên: "Bệ hạ đến nay vẫn chưa thành thân, hậu cung bỏ trống đã lâu..."

Ngụy Thư nắm chặt vạt áo, trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đại thần đó.

Chỉ thấy Mục Vân Ế giương mắt, cầm điện thoại trên bàn lên, vừa vuốt màn hình vừa lắc lắc: "Hoàng hậu của Cô đang ở đây, nếu như các ngươi còn không tìm được, Cô sẽ trị toàn bộ các ngươi tội vô năng."

Người đàn ông vừa dứt lời, các đại thần bên dưới bỗng chốc hít một hơi, tất cả đều bày ra vẻ mặt như đưa đám.

"Bệ hạ xin bớt giận!"

Mục Vân Ế đứng dậy, rút ​​một thanh kiếm ở bên cạnh, từ trên long ỷ chậm rãi bước xuống.

Các đại thần đang quỳ bên dưới lùi dần về sau, khi thấy người đàn ông đến gần lại nhanh chóng nằm bò xuống, sợ hãi gần chết mà cầu xin.

"Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể!"

Mục Vân Ế ngồi xổm xuống, nắm lấy quần áo của người đó nhấc lên, nghiêng cổ nhìn ông ta: "Ngô ái khanh, ngày thường chẳng phải người thích nghiên cứu những thứ kỳ kỳ quái quái này nhất sao? Tại sao tới thời điểm mấu chốt lại nói mình vô năng thế?"

Đại thần nọ sợ gần chết, bằng mắt thường cũng có thể nhìn rõ lưng ông ta đang run rẩy.

Người đàn ông buông ông ta ra, mím môi đứng lên, vạt áo long bào màu đỏ chói mắt kéo trên mặt đất, lay động theo từng bước chân của anh.

Tất cả đại thần đều quỳ trên mặt đất.

Nhìn từ phía sau, từng người một liên tục run rẩy không ngừng, giống như động cơ vậy.

Mục Vân Ế đi quanh bọn họ một vòng lại một vòng, trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chết người, bầu không khí trong điện áp lực đến đáng sợ, hoàn toàn bị một mình anh khống chế.

Sự độc đoán bẩm sinh của Hoàng đế.

Ngụy Thư che miệng.

Nhớ lại những ngày ở cùng Mục Vân Ế, cô căn bản không thể liên hệ anh ở thời cổ đại và anh ở thời hiện đại lại với nhau.

Tựa như hai người khác hẳn nhau.

Mục Vân Ế đi một vòng, chọn mấy người rồi ngồi xổm xuống nhìn.

Thấy các "động cơ" run đến độ bắt đầu cuộn người vào trong, người đàn ông mới chậm rì rì quay trở lại trên long ỷ.

Các đại thần thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả là lúc này, Mục Vân Ế lại ném thanh kiếm trong tay xuống đất.

"Lạch cạch..."

Cả đại điện lại vang lên tiếng hít khí lạnh.

Ngụy Thư ở ngoài đại điện quan sát, lại kết hợp với phần giới thiệu về Mục Vân Ế mà cô đã xem trên mạng trước đó.

Có thể tưởng tượng được, người đàn ông này là sự tồn tại đáng sợ thế nào trong lòng những đại thần này.

Nhưng cũng là người này.

Trở thành bạn trai cô.

Ngụy Thư lấy điện thoại ra, nhìn đến dòng hội thoại cuối cùng "Mục Vân Ế vỗ bạn" kia, không khỏi mỉm cười tiếp tục nhìn vào bên trong.

Mục Vân Ế ngồi trên long ỷ, chống đầu phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài.

Các đại thần giống như những người sắp bị tử hình đột nhiên lại được phóng thích vậy, một đám người vội vàng đứng lên, người trước kẻ sau chen về phía cửa.

Ngụy Thư sợ tới mức chạy sang một bên trốn đi.

Các đại thần chen lấn đến mức suýt nữa đã phá cửa, một số người còn suýt ngã vì bị vấp chân vào bậc cửa.

Cô nhìn họ, bỗng thấy họ vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Có vẻ như cực kỳ sợ hãi.

Sau khi mọi người đi hết, Ngụy Thư mới đi qua.

Kết quả, vừa mới đi tới cửa đại điện, cô đã thấy một bàn tay từ bên trong duỗi ra, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại di động.

Cơ bắp cánh tay trơn bóng mạnh mẽ, làn da trắng lạnh, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu.

Ngụy Thư vội vàng trốn ở cạnh cửa, chỉ nghe thấy Mục Vân Ế nhỏ giọng oán giận: "Vừa rồi vẫn có tín hiệu, sao bây giờ lại mất rồi."

Rụt tay về.

Ngụy Thư đi tới, lén lút ngó vào trong đại điện.

Long bào màu đỏ trên người người đàn ông đặc biệt bắt mắt, vạt áo dài kéo trên mặt đất, lay động từ bên này sang bên kia theo từng bước chân của anh.

Thắt lưng buộc chặt bằng đai lưng, tỷ lệ hoàn hảo, dáng người cao lớn, chỉ cần nhìn bóng lưng anh đã đặc biệt có cảm giác an toàn.

Mục Vân Ế cầm điện thoại, nhìn trái, nhìn phải rồi lại đi vòng quanh toàn bộ cung điện.

Ngụy Thư đi vào, lặng lẽ đến sau lưng người đàn ông.

Sau đó dùng tay chọc chọc anh.

Kết quả lại khiến Ngụy Thư ngây ngẩn trước tiên.

Cô không thấy tay mình nữa.

Cô cúi xuống nhìn cơ thể của mình.

Ơ kìa, sao cô lại trở nên trong suốt thế này.

Ngụy Thư cạn lời.

Đây là tình huống gì vậy, đưa cô đến thế giới của Mục Vân Ế nhưng lại biến cô thành người trong suốt, thậm chí ngay cả cô cũng không thể nhìn thấy chính mình?

Đương nhiên là Mục Vân Ế cũng không thấy cô, anh cứ cầm điện thoại dò tìm tín hiệu khắp nơi.

Ngụy Thư đi sau anh, thử gọi anh.

Người đàn ông không có phản ứng gì cả.

Không ngờ rằng thấy người rồi, nhưng lại chẳng gặp được nhau.

Lúc này, Mục Vân Ế đột nhiên dừng lại.

Có một tín hiệu yếu ớt hiển thị trên màn hình điện thoại của anh.

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông đột nhiên mở to, anh nhanh chóng dùng tay bấm điện thoại gọi cho Ngụy Thư.

Cô vô thức lấy điện thoại ra.

Lúc này, Ngụy Thư nghe được tiếng tặc lưỡi nóng nảy của Mục Vân Ế, còn lắc qua lắc lại điện thoại.

"..."

Tín hiệu lại biến mất.

Mục Vân Ế cất điện thoại, xoay người đi về phía sau đại điện.

Ngụy Thư cứ thế đi theo anh.

Phía sau chính điện là hoa viên, bên trong đang để một chiếc long liễn(1).

(1) "Long liễn" (龙辇): còn gọi là ngự liễn, chỉ kiệu của vua

Mục Vân Ế bước lên, không nhịn được lại lấy điện thoại di động ra, có cơ hội là thử tìm tín hiệu ở mọi nơi.

Thái giám ở phía trước nói: "Bệ hạ, ngự y đã chờ sẵn ở trong tẩm điện."

"Ừm."

Ngụy Thư đang định bước theo lên để trải nghiệm cảm giác ngồi xe cổ đại, kết quả là thân thể của cô lại xuyên thẳng qua xe.

Chạm cũng không thể chạm được.

Cô định thử lại lần nữa, nhưng lúc này long liễn đã bắt đầu thong thả đi về phía trước.

Cô cứ thế trơ mắt đứng nhìn mình bị bỏ lại chỗ này.

May mà long liễn đi rất chậm, Ngụy Thư vẫn có thể theo kịp.

Mục Vân Ế ở phía trước thở dài một hơi.

Thái giám hỏi: "Bệ hạ sao lại thở dài?"

Người đàn ông nhẹ giọng nói: "Hoàng Hậu của các ngươi vẫn chưa tới tìm Cô."

"..."

Thái giám có vẻ như là người tín nhiệm bên cạnh Mục Vân Ế, đầu óc cũng đủ thông minh: "Có thể Hoàng hậu nương nương tạm thời gặp phải trở ngại gì đó, Bệ hạ kiên nhẫn chờ là được."

Ngụy Thư: "..."

Hello, tôi ở đây nè!

Long liễn đi gần mười phút, dừng lại trước một tẩm cung, Ngụy Thư theo Mục Vân Ế đi vào.

Trên mặt đất có một vũng nước, nhưng Ngụy Thư không để ý, vô tình giẫm phải.

Kết quả là vừa giẫm xuống, cô phát hiện đế giày bị ướt, khi giẫm xuống đất sẽ để lại dấu chân.

Ngụy Thư:!

Nhân lúc đế giày còn chưa khô, cô đã vội vàng chạy đến gần Mục Vân Ế, ở trước mặt anh giẫm chân một cách điên cuồng, cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

Người đàn ông đến nhìn còn chẳng thèm nhìn, tất cả sự chú ý của anh đều đổ dồn vào điện thoại .

Ngụy Thư tức giận chống hông.

Cô lại giẫm lên vũng nước trên mặt đất, chạy tới trước mặt anh, "lạch bạch lạch bạch" giẫm chân tạo hình.

Sau khi cô giẫm ra hình trái tim, người đàn ông thậm chí không thèm liếc mắt nhìn xuống đất.

Cho đến khi Mục Vân Ế bước vào tẩm điện.

Anh thong thả cởi bỏ long bào trên người, sau đó cởi bỏ long quan rườm rà trên đầu xuống, khi bắt đầu chỉnh lại tóc, khóe mắt anh liếc nhìn mặt đất.

Cuối cùng cũng thấy được trái tim đó.

Bầu không khí tĩnh lặng trong ba giây.

Người đàn ông cảm thấy có điều gì đó không đúng, vì vậy anh ngồi xổm xuống và dùng tay vẽ lại đường viền một cách cẩn thận.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài có một chuỗi dấu chân.

Vẻ mặt của Mục Vân Ế đột nhiên thay đổi, anh vội vàng đứng dậy, nôn nóng nhìn khắp nơi rồi dùng tay đo kích thước dấu chân.

"Ngụy Thư?"

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Có phải em đang ở đây không?"

Ngụy Thư chạy tới, đang định đáp lại anh, chợt phát hiện đế giày đã khô.

Cô xoay người chạy tới giẫm lên vũng nước ở bên cạnh, đứng yên trước mặt người đàn ông, giẫm vài cái trên mặt đất.

Với ba dấu chân, giẫm thành một dấu "√".

Mục Vân Ế vô cùng kinh ngạc, đôi mắt hẹp dài híp lại, cố gắng muốn nhìn rõ người trước mặt.

Nhưng Ngụy Thư biết đến cô còn chẳng nhìn thấy mình, sao anh có thể nhìn thấy cô được.

Tay của người đàn ông duỗi ra, Ngụy Thư cũng thận trọng dùng ngón tay chạm vào tay anh.

Không có chuyện gì xảy ra.

Họ hoàn toàn không thể chạm vào nhau.

Ngụy Thư dứt giẫm lên vũng nước, Mục Vân Ế đã biết quy luật, kiên nhẫn theo dõi từng dấu chân.

Cô viết ba chữ trên mặt đất...

"Em đến rồi."

----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hi hi phiên ngoại đến rồi đây! Tôi hứa phiên ngoại sẽ siêu ngọt ngào ~