Chương 30: "Mục Vân Ế" đã vỗ bạn

Phố đã lên đèn, ánh sáng mờ ảo phản chiếu sự hiu quạnh của cả con phố.

Xe RV lặng lẽ đi theo sau, tốc độ rất chậm, bánh xe lướt qua lá cây trên mặt đất phát ra tiếng động nhẹ.

Ngụy Thư cứ thế bước đi vô định trên đường phố, bên tai vang vọng những gì ông Mục vừa nói.

"Lúc đó tôi bị tai nạn xe cộ, may mắn được trở thành đối tượng cứu giúp của Hệ thống Cẩu Mệnh, thông qua giấc mộng xuyên không đến thời đại của Bệ hạ."

"Chỉ có hệ thống tìm người, không ai có thể tìm được hệ thống. Mỗi năm nó chỉ giúp được hai người, hơn nữa mỗi người chỉ có một cơ hội trong đời."

"Cô Ngụy, Bệ hạ đã rời đi rồi, cô cũng không thể đến thế giới của ngài."

...

Ngụy Thư lau khóe mắt, nhấp vào hashtag về "Vương triều nhà Mục", cẩn thận khắc ghi từng chữ vào trong tim.

Thời gian tồn tại của cả "Vương triều nhà Mục" rất ngắn, cũng đã trải qua nhiều đời vua.

Trong số đó, có một vị Hoàng đế tên Mục Bạch, tự Vân Ế có cuộc đời huy hoàng.

Năm chín tuổi phụ mẫu tử trận, dưới tình huống đất nước không người lãnh đạo, tự mình trèo lên long ỷ ổn định lòng dân, giống như Định Hải Thần Châm(1).

(1) "Định Hải Thần Châm" (定海神针): tên của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà.

Quân địch đã đánh tới cửa mà vẫn còn có thể bình tĩnh thương lượng với đối phương.

Nhưng cũng vì tuổi còn nhỏ mà anh bị Quân vương địch quốc bắt và chịu đủ mọi cực hình, nhục nhã.

Kết quả là bảy năm sau.

Mục Vân Ế ở trong nước địch nhiều năm, cuối cùng đã tìm thấy cơ hội để gϊếŧ chết một nhà Quân vương địch quốc trong đêm, lại chặt đầu hắn ta nhằm kích động, gây nên nội loạn, huyết tẩy toàn bộ cung điện chỉ trong một đêm.

Năm mười sáu tuổi, đã diệt một quốc gia.

Khi Mục Vân Ế trở về nước lại phát hiện ra rằng những người thân của mình đã gian thần sát hại, quyền hành không còn.

Người đàn ông khó khăn lắm mới giành lại được ngai vàng, kể từ đó tính tình của anh đã thay đổi rất lớn. Gàn dở, cố chấp, điên cuồng, thậm chí vô cùng khát máu, thủ đoạn còn ác liệt và tàn nhẫn hơn.

Trong vòng vài năm sau đó, Mục Vân Ế vẫn luôn chinh chiến, trả thù quốc gia đã gϊếŧ chết người thân của mình.

Trong chín năm, năm nước nhỏ và ba nước lớn bị tiêu diệt.

Máu chảy thành sông, vong hồn vô số.

Cuối cùng, cuộc đời của anh kết thúc trên chiến trường, vì anh một đời không vợ không con nên ngai vàng đã rơi vào tay những hậu duệ khác của gia tộc họ Mục.

Nói người đàn ông này hung ác đáng sợ là sự thật, nói thân thế anh đáng thương cũng là sự thật.

Các nhà khảo cổ học cũng cho rằng, với đầu óc phi thường của Mục Vân Ế, nếu không đặt hết tâm trí vào việc trả thù, có lẽ lịch sử của Vương triều nhà Mục có thể càng dài hơn.

Vì vương vị đã truyền cho những hậu duệ nhánh bên, nên toàn bộ Vương triều nhà Mục cũng bắt đầu suy tàn và diệt vong.

...

Sau khi đọc hết phần giới thiệu, Ngụy Thư càng cảm thấy khó chịu.

Mục Vân Ế nhỏ như vậy đã mất phụ mẫu, lại còn phải sống cuộc sống như một tù nhân trong nhà kẻ thù bảy năm liền.

Khó khăn lắm mới trả thù được, kết quả là khi trở về nhà lại phát hiện người thân của mình đều đã chết.

Đổi thành ai cũng sẽ phát điên.

Cô nhớ trước đó Mục Vân Ế đã từng nói đùa như vậy với cô ấy, cực kỳ để ý thể diện, tính chiếm hữu điên cuồng, mất kiên nhẫn liền lật mặt.

Toàn là tính tình của Hoàng đế.

Nhưng ai ngờ.

Thật ra anh là một cậu bé lớn xác dành cả cuộc đời để hàn gắn tuổi thơ của mình.

Từ nhỏ đã không có ai yêu thương, còn phải chịu nhiều đắng cay như vậy, lúc nào cũng chỉ có một mình, không ngừng đi tìm chút an ủi trong những cuộc báo thù.

Nghĩ đến việc Mục Vân Ế phải một mình trở về thế giới đầy rẫy chiến tranh đó là Ngụy Thư lại cảm thấy đau lòng.

Cô không biết sau khi trở về Mục Vân Ế sẽ làm gì, nhưng cô không muốn lại thấy anh chinh chiến sa trường, cũng không muốn anh tiếp tục trả thù, càng không muốn anh luôn sống trong đau khổ.

Nếu như không phải vì cô, Mục Vân Ế có lẽ còn có thể vui vẻ ở đây hai năm chứ không phải như bây giờ.

Một thân một mình trở về nơi đó lần nữa, sống một cuộc sống không hề hạnh phúc.

Ngụy Thư lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện WeChat của Mục Vân Ế, ngập ngừng gõ chữ, dù cô biết mình sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

"Mục Vân Ế, anh ở đâu?"

Cô ấy lại thay ảnh đại diện của mình bằng hình một con thỏ nhỏ, cẩn thận gửi cho anh một meme.

"Mục Vân Ế, anh về nhà chưa?"

"Anh nhìn xem, em đã thay đổi ảnh đại diện rồi. Được rồi, được rồi, em thừa nhận mình là thỏ nhỏ được chưa."

"Nhưng bây giờ em vẫn chưa tìm được đường đến nhà anh, hay là anh đến ngậm em tha về nhà đi?"

"Bây giờ anh đang làm gì thế? Đã viết chiếu thư chưa? Anh cứ viết trước đi, em sẽ nghĩ cách đi tìm anh."

Không có bất kỳ câu trả lời nào.

Xe RV đi theo sau, Ngô Vũ ló đầu ra ngoài cửa sổ thăm dò: "Bà cô của tôi ơi, tâm trạng cua em đã tốt hơn chưa?"

Anh còn lẩm bẩm: "Là người vừa mới công khai tình yêu mà sao nhìn em như thất tình thế."

Ngụy Thư nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, khó khăn nuốt vị đắng chát nơi cổ họng xuống.

Cô quay người lên xe, lại hỏi Ngô Vũ: "Anh còn nhận bao nhiêu buổi quảng bá cho em?"

Ngô Vũ: "Chỉ có một show tống nghệ, không phải em nói không muốn làm việc quá mệt sao."

"Đẩy cho người khác đi." Cô thở dài: "Em muốn yên tĩnh một mình một khoảng thời gian."

Ngô Vũ nhận ra tình trạng của cô không ổn nên cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được rồi, anh giúp em đẩy đi."

Ngụy Thư tựa đầu vào ghế sau xe, nhắm mắt lại: "Sau khi 'Vân Thư' đóng máy, em quyết định lui về ở ẩn một khoảng thời gian. "

Ngô Vũ sửng sốt: "Lui về ở ẩn? Em lại giải nghệ à? Không đúng, rốt cuộc em bị làm sao? Em với Mục Vân Ế xảy ra chuyện gì?"

"Em muốn đi tìm anh ấy." Cô cố gắng nuốt xuống vị chua xót dâng lên trong lòng.

"Tìm được anh ấy em mới thấy an tâm."

Ba ngày sau, "Vân Thư" đóng máy.

Ngụy Thư cố ý mua hết trang phục của đoàn làm phim, đồng thời học cách chải những kiểu tóc phức tạp của phụ nữ thời xưa.

Sau khi thực sự học cách ăn mặc giống người cổ đại, cô lại mượn vài quyển sách Văn ngôn(2), bắt đầu tìm lại kiến ​​thức ngữ văn thời còn đi học.

(2) Văn ngôn (文言): một loại ngôn ngữ viết của tiếng Hán, hình thanh dựa trên khẩu ngữ tiếng Hán thượng cổ, là ngôn ngữ văn học cổ điển từ thời Xuân Thu Chiến Quốc thế kỷ 5 TCN đến hết thời nhà Hán, và vẫn tiếp tục được dùng trong sách vở, kinh điển truyền thống cho đến thế kỷ 20.

Sau khi rời đoàn phim, Ngụy Thư đi đến khách sạn hẻo lánh nơi cô đã ở trước đó.

Nếu khách sạn vẫn ở đó, có nghĩa là vẫn còn cách để tìm thấy Hệ thống Cẩu Mệnh.

Đây cũng là manh mối duy nhất mà cô có thể tìm thấy ở thế giới này.

Đỗ xe ở bên ngoài ngoại ô, Ngụy Thư xuống xe đi thẳng về phía rừng rậm.

Bước đi nhanh hơn.

Đi được nửa đường, bước chân của Ngụy Thư đột nhiên dừng lại.

Da gà toàn thân đột nhiên nổi lên.

"Thình thịch, thình thịch.."

Một tiếng.

Hai tiếng.

Cùng lúc đó, tiếng máy móc vang lên.

[Nhịp tim của khách là 88 nhịp/phút, thành công nhận được 88 tệ vào tài khoản.]

Ngụy Thư che miệng không thể tin nổi, bước nhanh hơn.

Càng đến gần khách sạn, nhịp tim bên tai càng rõ ràng hơn, đập thình thình thình thịch theo từng bước chân của cô ấy.

Có sức sống vô cùng mãnh liệt.

Lúc này máu toàn thân cô cũng sôi lên.

Ngụy Thư nói nhỏ: "Hệ thống, có phải cậu vẫn ở đây không? Sao tôi vẫn có thể nghe được nhịp tim? Không phải là tôi đã hủy bỏ ràng buộc rồi sao?"

Kể từ lần trước hệ thống nói đã hoàn thành nhiệm vụ, Ngụy Thư chưa từng nghe thấy bất cứ tiếng tim đập nào nữa.

Nhưng bây giờ, âm thanh rõ đến mức không thể rõ hơn đã trở lại.

Những vật chắn trước mặt dần dần được đẩy ra hai bên, một khách sạn sừng sững bên bờ biển đã xuất hiện trong tầm mắt.

Vừa quen lại vừa lạ.

Ngụy Thư tiến lên, mạnh mẽ đẩy cửa khách sạn.

Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân sững sờ: "Bà chủ, sao cô lại trở về đây?"

Ngụy Thư vội vàng chạy tới, ôm lấy Tiểu Mỹ: "Sao cô vẫn còn ở đây, chẳng phải mọi người đi hết rồi à?"

Tiểu Mỹ ngờ vực: "Chúng tôi vẫn luôn ở đây mà."

Ngụy Thư nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở app "Cẩu Mệnh Nhân sinh".

Bị thoát ra.

"Thế nhưng..."

Cô nhớ rõ rằng cái app chết tiệt đó nói rằng khách sạn đã vườn không nhà trống rồi.

Đúng lúc này, Lương Húc từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Ngụy Thư thì sững sờ: "Bà chủ, sao cô lại trở về đây?"

Ngụy Thư bất ngờ: "Mọi người đều ở đây !"

Lương Húc trợn mắt một cách quen thuộc: "Chúng tôi vẫn luôn ở đây, chỉ có bà chủ là chạy đi thôi."

"..."

Nhịp tim bên tai chồng lên nhau, hết lượt này đến lượt khác.

Ngụy Thư không nhịn được hỏi: "Mọi người không định rời khỏi khách sạn này sao? Nói cách khác, tại sao mọi người không về nhà?"

Lương Húc gõ gõ quầy lễ tân: "Đây là nhà của tôi."

Tiểu Mỹ gật đầu: "Không phải chúng tôi không muốn đi ra ngoài, mà là không thể đi ra ngoài."

"Tại sao?"

Tiểu Mỹ thần thần bí bí nói: "Bà chủ, đừng bảo tới bây giờ cô cũng không biết, chúng tôi đều được Hệ thống Cẩu Mệnh cử tới giúp cô đấy chứ."

Ngụy Thư gật đầu: "Tôi biết mà."

"Thế thì chẳng phải đúng rồi sao." Tiểu Mỹ nói: "Hệ thống ở đây thì chúng tôi cũng ở đây".

"..."

Ngụy Thư sửng sốt lặp lại: "Hệ thống ở đây?"

"Đúng vậy, trung tâm hệ thống đặt ở trong phòng lớn nhất trên tầng 30 của khách sạn..."

"Cũng là phòng của bà chủ đó."

"..."

Thật đúng là xa tít chân trời gần ngay trước mắt mà.

Ngụy Thư lập tức cầm cờ-lê đi lên tầng.

Lương Húc cũng tiến lên ngăn cản, "Bà chủ, cô muốn làm gì? Tuy Hệ thống Cẩu Mệnh này hơi chó một chút, nhưng nó đã từng cứu mạng cô!"

"..."

Cô nhìn anh chằm chằm: "Anh còn biết gì nữa?"

Lương Húc ngậm miệng, do dự: "Thật ra tất cả mọi chuyện của cô chúng tôi đều biết hết."

Ngụy Thư tiếp tục bước đi.

Đi được nửa đường, cô nhặt bình hoa trên hành lang lên, dáng vẻ như sắp khô máu với hệ thống: "Tránh ra, bà đây muốn nó kích hoạt lại quyền hạn cho tôi."

Lương Húc dừng lại: "Bà chủ, cô muốn kích hoạt quyền hạn nào?"

Ngụy Thư nhìn anh ấy: "Mục Vân Ế, chắc là anh biết nhỉ, tôi muốn hệ thống đưa tôi đến thế giới của anh ấy."

Lương Húc dừng lại.

Ngụy Thư cũng dừng lại.

"Bà chủ." Lương Húc nói: "Nếu muốn đi xuyên thời gian và không gian, bắt buộc phải trả lời ba câu hỏi của tôi."

Cô nghiêm túc nói: "Anh hỏi đi."

"Thứ nhất, cô có biết nơi đó là triều đại nào không? Có biết người mình muốn tìm là ai không?"

"Vương triều nhà Mục, tôi muốn tìm Mục Vân Ế."

"Thứ hai, cô muốn đến thế giới cổ đại, vậy cô đã chuẩn bị quần áo của thời đó chưa? Ít nhất chúng ta cũng không thể dọa người ở thế giới kia sợ hãi."

"Đã chuẩn bị."

"Thứ ba, cô có thông tin liên lạc của anh ấy không?"

"..." Ngụy Thư mở WeChat của Mục Vân Ế: "Cái này có tính không?"

"Tính."

Lương Húc vỗ vỗ vai cô: "Đêm nay cứ cô yên lặng chờ trong phòng, anh ấy sẽ tìm đến cô."

"???"

Ngụy Thư vội vàng chạy tới: "Anh có ý gì? Đêm nay? Anh ấy sẽ tới tìm tôi?"

Anh ấy gật đầu.

Nhìn dáng vẻ tự tin của Lương Húc, Ngụy Thư luôn cảm thấy Lương Húc đã biết gì đó.

Lương Húc gật đầu với cô: "Chờ đi."

Sau khi biết được tin này, Ngụy Thư đánh bay tâm trạng thất vọng trước đó, nhanh chóng gọi vài món ăn.

Sau khi ăn xong, cô trở về phòng, tự trang điểm cho mình, mặc trang phục cổ đại nóng lòng ngồi chờ đợi.

Ngụy Thư ngờ vực nhìn xung quanh.

Không ngờ nơi mình ở lâu như vậy lại là trung tâm hệ thống.

Ngụy Thư hét lên: "Hệ thống, đưa tôi đi tìm Mục Vân Ế! Không thì đưa anh ấy về đây cũng được!"

Không có câu trả lời.

Cô hồi hộp chờ đợi.

15 phút, 30 phút.

Cho đến khi.

Kim đồng hồ báo thức chỉ vào chín giờ.

Điện thoại cô đột nhiên vang lên tiếng "ting ting".

Ngụy Thư ngờ vực mở ra.

Một chuỗi ký tự xuất hiện bên cạnh ảnh đại diện ở trên cùng của WeChat.

"Mục Vân Ế" đã vỗ bạn.

——Hoàn chính văn——

------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn đã kết thúc, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc!

Chờ tôi nghỉ ngơi xong, ngày mai hoặc ngày kia sẽ bắt đầu ra phiên ngoại, 'Tiểu công chúa phim thần tượng cổ trang' của chúng ta muốn đi cổ đại chơi đùa, cái gì nên có đều sẽ có

[FidV : Còn 17 chương phiên ngoại nữa nha cả nhà] <3