Ngụy Thư nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của Mục Vân Ế, cầm cốc trà sữa uống một ngụm, mơ hồ nói: "Sau khi về nhà với đồ xấu xa thì sẽ bị làm sao?"
"..."
Người đàn ông hơi ngả về phía sau, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, dài giọng nói: "Em muốn bị làm sao?"
Lại ném vấn đề về cho cô.
Vấn đề này vừa mơ hồ lại ái muội.
Nếu suy nghĩ sâu hơn một chút sẽ rất dễ liên tưởng linh tinh.
Ngụy Thư cúi đầu uống trà sữa, khuôn mặt nóng rực, lại không cam lòng chịu yếu thế, lần nữa ném ngược vấn đề lại cho anh "Anh nói xem?"
"..."
Mục Vân Ế không nhịn được cười, vươn tay xoa đầu Ngụy Thư.
Cô cũng cười hất tay anh ra: "Đồ xấu xa không được phép sờ đầu tôi."
Sau khi người đàn ông nghe được điều này, lại càng cố gắng duỗi cả hai tay của mình ra để xoa.
Đúng lúc bọn họ đang trêu chọc nhau, nhân viên đoàn làm phim tới gõ cửa: "Ngụy Thư, đạo diễn gọi cô."
Ngụy Thư vội vàng đứng dậy: "Được."
Mục Vân Ế cũng đứng lên" "Định làm gì thế?"
Cô lắc đầu: "Không biết nữa."
Cả hai cùng nhau qua đó.
Đạo diễn cầm một tấm poster ra, nói to: "Nhân viên đâu? Ngụy Thư đã qua đây chưa?"
Ngụy Thư vội vàng đi tới: "Đạo diễn, tôi đến rồi."
Đạo diễn: "Mau đến đây, tôi đột nhiên phát hiện poster có vấn đề, cô và Bùi Tư Vũ chụp lại một bức ảnh 'song thế luyến' khác đi."
Song thế luyến nghĩa là câu chuyện về hai người yêu nhau xuyên thời gian và không gian, nam chính ở thời cổ đại còn nữ chính ở thời hiện đại.
Vừa hay Ngụy Thư cũng mặc một đồ riêng của mình, đạo diễn nhìn một lúc, trông cũng không tệ nên kéo cô qua đó chụp luôn.
Mục Vân Ế theo sau cô.
Ngụy Thư và Bùi Tư Vũ đứng trước ống kính.
Đạo diễn ở phía trước nói: "Nam chính ôm chặt nữ chính, đó đúng rồi, đặt tay lên. Được rồi, nữ chính nhìn vào ống kính."
Cả hai làm theo những động tác cụ thể được chỉ định.
Ngụy Thư vừa nhìn vào máy ảnh thì thấy Mục Vân Ế đứng ở phía trước, nhìn họ với vẻ mặt âm u.
Đúng lúc này, đạo diễn hô: "Ngụy Thư, cô ngẩn người gì thế? Nhìn ống kính."
Ngụy Thư nhanh chóng dời tầm mắt của mình khỏi Mục Vân Ế, nhìn vào ống kính khẽ mỉm cười.
Đã chụp xong pô ảnh đầu tiên.
Đạo diễn: "Được rồi, pô ảnh tiếp theo, nhìn nhau thâm tình. Hai người ôm lấy nhau, đúng rồi."
"..."
Ngụy Thư điều chỉnh lại tư thế, mắt lại liếc nhìn Mục Vân Ế.
Chỉ thấy bàn tay người đàn ông ban nãy đút vào túi giờ buông thõng, yết hầu từ từ trượt lên trượt xuống, đôi mắt híp lại, có chút tức giận.
Anh chỉ xem vài phút rồi quay đầu rời đi.
Bóng lưng trông vô cùng tức giận.
Ngụy Thư nhìn bóng lưng anh, định gọi anh lại, nhưng lại nghe đạo diễn nói: "Nào, pô ảnh thứ ba, hai người nhìn nhau, được rồi, hôn đi."
"..."
Mục Vân Ế vừa đi được nửa đường lại quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, môi mỏng mím chặt, hai má dường như đang phồng lên.
Hơi thở bao quanh anh cũng trong phút chốc thay đổi, giống như một con dã thú hung dữ sắp bùng nổ, giây tiếp theo sẽ lao tới xé nát kẻ địch.
Ngụy Thư thật sự không dám làm những động tác như vậy với Bùi Tư Vũ trước mặt anh.
Cô ấy giơ tay nói: "Đạo diễn, động tác này đừng đưa vào poster thì hơn."
Bùi Tư Vũ dường như nhận ra điều gì đó, cũng phụ họa: "Đạo diễn, tôi đồng ý với quan điểm của cô Ngụy."
Đạo diễn suy nghĩ một chút: "Được rồi, hai người tự phát huy nhé."
Ngụy Thư điều chỉnh một chút, bắt chước cách hành lễ với Hoàng đế của các phi tần thời xưa, chắp tay thi lễ với Bùi Tư Vũ.
Pô ảnh cuối cùng đã chụp xong.
Đạo diễn vui vẻ nói: "Được rồi, mọi người về đi."
Nghe vậy, Ngụy Thư vội vàng chạy đến trước mặt Mục Vân Ế, nhưng anh chẳng nói lời nào đã quay đầu rời đi.
Cô vội vàng chạy theo, giải thích: "Tôi đang làm việc, không phải thật đâu."
Người đàn ông tiếp tục bước đi.
Cô vươn tay kéo ống tay áo của anh: "Mục Vân Ế!"
Anh dừng bước.
Sau đó, Mục Vân Ế cởϊ áσ vest, khoác lên người cô, còn cẩn thận cài từng chiếc cúc một.
Những nhân viên xung quanh đều âm thầm nhìn về phía này.
Ngụy Thư cúi xuống, quan sát bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang giúp cô chỉnh trang lại áo vest trên người mình.
Sau đó, anh bỗng cầm tay áo vest kéo cô về phía trước.
"..."
Ngụy Thư tăng tốc, đuổi kịp tốc độ của anh, luồn tay ra khỏi gấu áo khoác, khó khăn lắm mới chạm tới tay anh.
Kết quả là bị người đàn ông tóm được.
Lực nắm tay rất lớn, như đang trút giận.
Cho đến khi đến một nơi không người, Mục Vân Ế mới dừng lại, ép Ngụy Thư vào tường
Anh cúi đầu, giọng điệu không tốt chút nào, khóe môi nhếch lên giễu cợt: "Làm việc? Còn có công việc cần phải hôn người đàn ông khác sao?"
Ngụy Thư bỗng dưng không nói nên lời.
Mục Vân Ế nhìn chằm chằm cô một lúc, cảm xúc trong mắt anh dâng trào mãnh liệt, như muốn nuốt chửng sự lý trí của anh.
Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông đột ngột cúi đầu xuống dán lại gần.
Ngụy Thư sợ hãi lùi lại.
Khoảnh khắc môi anh gần như chạm vào cô, chúng đột ngột dừng lại.
Sau đó.
Người đàn ông nghiêng đầu.
Cắn vào cổ cô.
Ngụy Thư trợn mắt há mồm.
Cô hoàn toàn không thể tin được người đàn ông này, lại, cắn cô?!
Đôi môi ẩm ướt cùng hàm răng chạm vào nhau, lực của Mục Vân Ế không nhẹ không nặng, nhưng cũng đủ để để lại dấu vết trên làn da mỏng manh của cô.
Sau đó, anh rời đi, lòng bàn tay thô ráp vẫn đặt trên cổ cô, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ.
Giọng anh khàn khàn mà trầm ấm, mang theo cảm giác từ tính độc nhất vô nhị, lúc nói chuyện, hơi thở ấm nóng của anh từng chút chừng chút một phả vào tai Ngụy Thư, khiến tai cô nóng bừng.
"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ là người đàn ông của em." Mục Vân Ế hung ác nói: "Rốt cuộc em có để tôi vào mắt không hả?
Anh quay đầu nhìn cô: "Nói đi."
"..."
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Thư, người đàn ông đột nhiên nghẹn lại.
Khóe mắt Ngụy Thư ẩm ướt, giọt lệ nơi khóe mắt liên tục rơi xuống. Cô còn nghiêng đầu nhìn Mục Vân Ế, mếu máo.
Sự tức giận của người đàn ông đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, anh hốt hoảng vội vàng lau nước mắt cho cô: "Em đừng khóc mà."
Giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn: "Có phải tôi cắn em đau rồi không?"
"Mục Vân Ế!" Ngụy Thư nghẹn ngào "Hóa ra anh thật sự là một con sói."
"Con sói cắn người."
"..."
Mục Vân Ế nghẹn họng, nhưng vẫn không quên lau nước mắt trên mặt cô.
"Mục Vân Ế, chính thức thông báo cho anh biết..." Ngụy Thư nghẹn ngào hai lần và hằn học nhìn anh.
"Anh, game over!"
Ngụy Thư giẫm mạnh lên chân hắn, người đàn ông đau đớn buông cô ra.
Cô bỏ đi mà không thèm ngoái lại.
Mục Vân Ế sửng sốt một lúc rồi vội vàng đuổi theo, nhưng chưa kịp tới chỗ cô thì lại bị giẫm một phát nữa, còn bị thúc cùi chỏ vào ngực.
"Đồ xấu xa!"
"..."
Mục Vân Ế cứ thế nhìn bóng lưng Ngụy Thư càng ngày càng xa dần, bất lực chống hông, lại khẽ bật cười, cười đến mức đôi vai cũng run run.
Anh chiến đấu trên chiến trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh cũng không dám đánh lại.
Rõ ràng sức lực đánh người của Ngụy Thư chẳng khác gì gãi ngứa, nhưng một cú thúc một nhát giẫm này còn có uy lực mạnh hơn cả trọng thương.
Anh kiên trì đuổi theo ngăn cô lại "Đừng giận nữa mà."
Ngụy Thư mặc kệ anh.
"Cùng lắm tôi cho em cắn lại."
"..."
"Cắn đâu cũng được."
Ngụy Thư vẫn cứ mặc kệ anh.
Mục Vân Ế đi theo sau: "Tôi bôi thuốc cho em có được không?"
"Không được!"
Ngụy Thư thực sự rất tức giận.
Ngày mai cô phải tham gia một buổi giới thiệu, bắt buộc phải lộ cổ. Anh thì hay rồi, cắn thẳng vào cổ cô thì thôi đi, lại còn cắn đau như vậy.
Nếu lúc đó anh hôn... thì cô sẽ không nói gì cả.
Nhưng anh lại, lại cắn cô!
"Mục Vân Ế, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, một chút xíu quan hệ cũng không có!"
Ngụy Thư lại quay đầu sang chỗ khác né tránh anh.
"Vậy nên, anh đừng đi theo tôi nữa."
Người đàn ông mặc kệ, lại vội vàng đi tới và kéo hai ống tay áo hai ở bên người cô.
"Tôi cởi giúp em cởi ra."
"Không muốn."
"Em đi thế này trông cứ như một chú vịt con ấy."
"Anh mới là vịt!"
Ánh mắt Mục Vân Ế ảm đạm, trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu mới khẽ nói: "Tôi xin lỗi em có được không?"
"..."
"Trước nay Cô chưa bao giờ xin lỗi ai cả, nhưng hôm nay tôi xin lỗi em có được không? Tôi xin lỗi."
Ngụy Thư trừng mắt nhìn anh: "Ồ, xin lỗi thôi mà trông anh oan ức quá nhỉ? Mục Hoàng đế?"
Người đàn ông bị khịa vẫn im lặng.
Cô nâng cằm: "Anh xem xem chỗ này của tôi có vết thương không?"
Mục Vân Ế mỉm cười: "Không có."
Cô giẫm lên anh, "Anh còn cười được sao? Sao anh lại cắn cổ tôi!"
"Bởi vì tôi ghen tị."
"..."
Ngụy Thư không nói gì.
Vẻ mặt của Mục Vân Ế đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi muốn đưa người mình thích về nhà giấu đi, để không ai có thể ngấp nghé được."
"..."
"Người đàn ông đó dựa gần em như vậy, ôm em, đối mắt với em, còn muốn hôn em."
Anh tiến lên một bước.
"Tôi được ưu tiên còn không được làm vậy, cậu ta dựa vào đâu chứ?"
Ngụy Thư nhìn vào mắt anh.
Thật lâu sau, cô mới nói: "Nhưng anh cũng không thể cắn tôi chứ."
Người đàn ông nở nụ cười bước tới, cúi đầu dán lại gần: "Vậy tôi hôn em được không?"
Ngụy Thư che miệng, "Không được!"
Sau đó, cô vội vàng lên xe RV.
Sau khi trở lại khách sạn, Ngụy Thư mãi mới thoát khỏi chiếc áo khoác lớn của người đàn ông, hai con vật nhỏ trong túi anh cũng lần lượt lăn xuống đất.
Cô nhặt lên, ném từng con lên giường, lại mở điện thoại.
Mục Vân Ế không gửi tin nhắn nào cho cô cả.
Ngụy Thư tức giận ném điện thoại sang một bên rồi nằm vật ra giường.
Cuối cùng, chuông điện thoại cũng vang lên.
Mục Vân Ế: "Ngủ ngon."
Ngụy Thư bĩu môi.
Ngủ ngon? Hết rồi? Chỉ thế thôi á?
Cô tức giận tắt điện thoại, chạy vào nhà tắm nhìn vết cắn trên cổ mình.
Kỳ diệu thật đấy, không để lại dấu vết gì cả.
Ngụy Thư đưa tay sờ sờ, cũng không sờ thấy vết thương, chỉ giống như là bị hôn mạnh hơn một chút.
Một meme bỗng chốc xuất hiện trong tâm trí cô.
Sói xám lớn ngậm thỏ nhỏ tha về hang của mình.
Dậm dậm chân.
Người đàn ông này chưa chính thức đã như thế này rồi, trong tương lai nếu như chính thức thành đôi thì còn đến mức nào nữa?
Suy nghĩ một hồi, Ngụy Thư cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho anh, "Anh ngủ chưa?"
Đợi một lúc.
Một lúc lâu sau, anh vẫn chưa trả lời.
Ngụy Thư nhìn chằm chằm điện thoại, tự hỏi lẽ nào Mục Vân Ế đã ngủ rồi sao?
Tính tình trẻ con vừa định bùng lên, đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Cuộc gọi của Mục Vân Ế.
Sau khi nhận điện thoại, tiếng thở nặng nhọc của người đàn ông vang lên.
Từng chút từng chút một.
Nghe đặc biệt đau đớn.
"Mục Vân Ế," Ngụy Thư khẽ hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Người đàn ông dừng lại một lúc lâu, như thể nghiến răng.
Không lâu sau, điện thoại cúp máy.
-----------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Vân Ế: Muốn xong (cắn xong)(1), vợ khóc rồi, không thích hợp, mau bán thảm!
(1) "muốn xong" (要完): đọc là "yào wán"; "cắn xong" (咬完): đọc là "yǎo wán", tác giả chơi chữ
Bộ này siêu ngắn, khoảng 100 nghìn từ là kết thúc chính văn rồi.