Chương 65

Sắc trời đã tối muộn, đế đô cũng đã lên đèn, Tống Nghi ngồi trên xe nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, anh híp mắt nhìn người đi dường bên ngoài cửa.

Chú Lưu đang lái xe muốn nói lại thôi, lúc gần về đến nhà không nhịn được liền cười cười nhìn Tống Nghi thông qua kính chiếu hậu, "Thiếu gia, cậu và Cố thiếu..."

Tống Nghi thả lỏng, khóe môi cong cong, "Bọn cháu làm sao ạ?"

Chú Lưu tằng hắng một cái, "Chuyện này hôm nay tôi sẽ không nói với Tứ gia."

"Cảm ơn chú Lưu." Tống Nghi bất ngờ, chú Lưu đi theo Thẩm Tứ Gia đã mấy chục năm, là tâm phúc của Tứ gia, không nghĩ đến ông còn có thể gạt Thẩm Tứ Gia.

Chú Lưu thở dài, giọng điệu thương cảm, "Trước đây Tứ gia là người đứng đầu công ty, người dưới trướng cũng mấy trăm người, bận ở bên ngoài cả ngày lẫn đêm, hiện tại tuổi cao chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà nhìn tiểu bối trưởng thành, khó chịu trong lòng ngài ấy tôi đều có thể hiểu rõ."

Tống Nghi cũng hiểu rõ, người như Thẩm Tứ Gia, khi còn trẻ vẽ được giang sơn, rung chuyển đất trời, già rồi chỉ có thể ở nhà làm vườn uống trà, trong lòng ông không cam lòng, ý muốn khống chế chuyển từ công việc sang tiểu bối trong nhà.

Chú Lưu nói: "Tứ gia không có ý xấu gì với thiếu gia đâu, thiếu gia cũng đừng để trong lòng."

Tống Nghi cười cười: "Cháu biết, cảm ơn chú Lưu, cháu sẽ nghĩ cách để Tứ gia tiếp nhận Cố Hành Xuyên."

Chú Lưu dừng lại một chút rồi cũng bật cười: "Tôi cũng cảm nhận được Cố thiếu rất tốt, tôi lần đầu gặp người đẹp trai như thế, cứ như từ tranh vẽ bước ra, rất xứng đôi với cậu."

"Bọn cháu rất xứng đôi sao?"

Chỉ nhìn bề ngoài thì Tống Nghi với Cố Hành Xuyên không liên quan gì đến nhau, người trước là nhân vật áo mũ chỉnh tề trên ảnh bìa tạp chí tài chính và kinh tế, người sau là người mẫu thời thượng dạo bước trên phố kéo theo vô số người chạy theo chụp, một người là nhã nhặn nho nhã, một người sắc bén.

Chú Lưu gật đầu, cười nói: "Lúc còn trẻ tôi làm lính trinh sát, mắt nhìn người rất chuẩn, tính cách của Cố thiếu rất hợp với cậu, muốn tìm đối tượng thì sẽ tìm người bổ sung tính cách, nhân sinh như thế mới có tư vị."

Tống Nghi chớp mắt mấy cái, trong lòng vui vẻ, quan điểm kén vợ kén chồng của anh trước đây là tìm cho mình một người ngoan ngoãn, biết nghe lời càng tốt, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cọ sát trong xã hội, người như thế thì lại giống hệt với Tống Nghi, có cái gì khó chịu đều giấu ở trong lòng, mâu thuẫn tích lũy dần dần ngày càng nhiều hơn, cuối cùng vẫn là dẫn đến chia tay, cả hai cùng đau.

Tuy rằng Cố Hành Xuyên không phù hợp một chút nào với gu của anh, nhưng tính cách của hán lại vừa khớp với anh, hoàn toàn trái ngược, cũng càng bổ sung qua lại cho nhau.

Tống Nghi tắm xong, anh bọc áo ngủ rồi nằm nhoài trên giường mềm, đang chuẩn bị gửi tin nhắn chúc Cố Hành Xuyên ngủ ngon thì một số điện thoại quen thuộc gọi đến.

[Mẹ]

Anh hơi híp mắt nhìn màn hình điện thoại, sắc vàng từ đèn ngủ phản chiếu trên màn hình, anh đợi vài giây, đầu ngón tay trắng nõn ấn vào nút nghe.

"Có chuyện gì sao?" Tống Nghi không chút gợn sóng hỏi.

Triệu Hồng Nham thấp giọng nói: "Mẹ vừa mới vừa dỗ tiểu Lê đi ngủ, muốn hỏi con một chút, mấy phòng viên kia không làm gì con chứ?"

"Tôi vẫn khỏe."

Triệu Hồng Nham trầm mặc trong chớp mắt, "Tiểu Nghi, mẹ biết trong lòng con giận mẹ, là mẹ có lỗi trước, nhưng mẹ cũng là người đem con nuôi lớn như thế, cũng làm tròn trách nhiệm, không để con bị lạnh cũng không bị đói, còn bớt ăn bớt mặc cho con đi học..."

Tống Nghi đánh gãy bà, anh hiểu rất rõ Triệu Hồng Nham, "Có chuyện gì thì bà cứ nói thẳng, không cần vòng vo."

"Mẹ..." Triệu Hồng Nham do dự, nhỏ giọng nói: "Con có nhớ sự cố điều trị mấy năm trước của mẹ không?"

Tống Nghi không nói lời nào, nhịp hô hấp hờ hững, anh bật chế độ rảnh tay rồi vứt trên đầu giường rồi đưa tay tắt đèn ngủ, gối đầu lên cánh tay nhìn ra sao trời ngoài cửa sổ.

Triệu Hồng Nham không nhận được hồi đáp, không thể làm gì hơn ngoài mặt dày tiếp tục nói: "Người nhà của bệnh nhăn kia chặn trước cửa nhà mẹ, muốn đánh muốn đập, đòi mẹ phải đưa ra năm triệu tiền bồi thường nếu không thì sẽ kiện mẹ ra tòa, để mẹ ngồi tù, mẹ thật sự không còn nơi nào để đi nên mới cùng tiểu Lê đến nhà của con ở."

"Vừa nãy bọn họ vừa gọi đến cho mẹ, nói mẹ đi bán nội tạng đi, có chết cũng phải đền tiền cho họ, nếu không thì họ sẽ bắt mạng đền mạng, mẹ muốn báo cảnh sát nhưng lại sợ làm lớn chuyện, bây giờ mẹ cũng không biết nên làm gì bây giờ."

Tống Nghi nhắm mắt, anh nắn sống mũi, nhàn nhạt nói: "Tôi cho bà một kiến nghị cuối cùng, báo cảnh sát là lựa chọn tối ưu nhất."

"Tiểu Nghi, mẹ không muốn ngồi tù." Triệu Hồng Nham nghẹn ngào, "Mẹ lớn tuổi như thế này rồi, nếu bắt mẹ ngồi tù mười mấy năm thì lúc ra tù mẹ còn sống sao?"

"Tiểu Nghi, con không thể giúp mẹ một chút sao?"

"Tôi không giúp được bà."

Triệu Hồng Nham không nói nên lời, một hồi lâu mới lắp bắp nói: "Tiểu Nghi... Mẹ có lỗi với con là thật, con đạt được thành tựu như ngày hôm nay có công lao của chính con, nhưng con cũng không thể quên mẹ có công nuôi dưỡng với con được, nếu mẹ không cho con học đi học trường X thì con có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Hiện tại con có tiền, ông nội cũng yêu thương con, con còn có tiểu Cố, năm triệu đối với con cũng đâu có bao nhiêu."

Tống Nghi nghe thấy liền cười, Triệu Hồng Nham đúng là không chút thay đổi, anh không chút dao động nói lại: "Đầu tiên, bà không có công nuôi dưỡng với tôi, thành tựu tôi đạt được không chút quan hệ gì với bà, thứ hai, đúng là tôi có năm triệu, nhưng tôi sẽ không giúp bà, bởi vì bà vi phạm pháp luật, có thể bảo vệ bà cũng chỉ có pháp luật."

Triệu Hồng Nham tức giận: "Tiểu Nghi, mày đúng là nhẫn tâm, mày có thể hận mẹ, mẹ hiểu, nhưng mày không thể xóa bỏ công lao của mẹ, không có mẹ thì làm sao mày có được ngày hôm nay hả?"

Tống Nghi nhìn trần nhà trắng tinh, ý cười càng sâu, anh bình thản nói: "Dì à, lần đầu tôi đóng phim là vào mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân, dưới trời âm hai mươi độ mặc áo ngắn tay, không có trợ lý cũng như người thân đi cùng, vừa diễn xong đã bị sốt vào bệnh viện, lúc đó tôi điện thoại cho bà, bà đang đánh bài nên một cuộc điện thoại cũng không thèm nhận, tôi ở Cáp Nhĩ Tân nửa tháng, bà ngoại trừ hỏi tôi tiền thù lao đóng phim thì không có nổi một câu quan tâm đến tôi, bây giờ bà nói bà có công với sự nghiệp của tôi?"

Anh dừng lại một chút, giọng nói sắc lạnh như đao: "Bà xứng sao?"

Triệu Hồng Nham cứng họng: "Mẹ..."

"Chuyện của bà thì tự bà giải quyết đi, sau này đừng gọi cho tôi nữa." Tống Nghi không thèm để ý đến bà ta, cũng không hận không quan tâm nữa, Thẩm Lê cùng Triệu Hồng Nham có sống chết thế nào cũng không còn chút quan hệ nào với anh nữa.

Triệu Hồng Nham hít sâu vài hơi, nghiến răng nói: "Tiểu Nghi, mày đã như thế này thì đừng có trách mẹ."

Tống Nghi đang muốn cúp máy thì Triệu Hồng Nham đã nói tiếp: "Đây đều là mày ép tao, tao sẽ lên chương trình 'Chiến đấu bảo vệ gia dình', đem bạch nhãn lang mày phô bày ra ánh sáng, tao muốn cho mọi người thấy bộ mặt thật của mày, tao nuôi mày lớn như thế mà mày đến sự sống chết của tao cũng không thèm quan tâm."

Tống Nghi an tĩnh, đôi mắt chậm rãi híp thành một đường nguy hiểm, anh tiện tay bấm vào nút ghi âm.

"Chiến đấu bảo vệ gia đình" là chương trình tâm lý tình cảm đang vô cùng hot, ở đó có con dâu chỉ trích mẹ chồng, con gái gây chiến với mẹ, mấy chuyện rối rắm bên trong thường bị cười nhạo trên mạng, kéo theo đó là độ nổi tiếng.

Triệu Hồng Nham cho là anh đang sợ, bà ta cao giọng: "Mày là danh nhân, bây giờ còn đang hẹn hò với tiếu Cố, tao biết mày không muốn dính vào rắc rối, mày chỉ cần đưa tao năm triệu, sau này tao sẽ không quấy rầy mày nữa, mày tiếp tục làm thiếu gia Thẩm gia, tao mang theo tiểu Lê vĩnh viễn không bao giờ gặp lại mày."

Tống Nghi không biết Triệu Hồng Nham còn có chiêu này, xem ra đúng là thật sự bị ép, chó cùng rứt giậu, cái chiêu dốt nát này cũng sử dụng được, anh cười khẽ: "Dì à, tôi khuyên bà một câu, không nên đến chương trình này đâu, chuyện xấu xa mà bà làm nếu mà để lộ thì người không xong chỉ có bà mà thôi."

"Tao đã không xong rồi, tao không muốn ngồi tù, mày không giúp tao thì tao chỉ có thể kéo mày cùng xuống nước, mày trọng thể diện như thế, nhất định là sẽ không muốn đúng chứ?" Trong giọng nói của Triệu Hồng Nham mang theo ước ao.

Trong lòng Tống Nghi lạnh lẽo, anh thu lại ý cười: "Tùy ý bà, tôi rất mong chờ nhìn thấy mặt bà trên tivi đấy." Anh dừng một chút rồi lạnh lùng nói: "Ba ngày sau tôi sẽ lấy lại nhà, các người mau dọn đi đi."

"Mày..."

Tống Nghi không đợi bà ta nói xong mà trực tiếp cúp máy, sau đó liền block số bà ta, cắt đứt cái tên Triệu Hồng Nham này ra khỏi sinh mệnh.

Trong lòng anh vẫn có thất vọng cùng mất mát, ngũ vị tạp trần, anh đưa tay vỗ vỗ má, nhắc nhở bản thân muốn rời xa Triệu Hồng Nham cùng Thẩm Lê, cuộc sống bây giờ rất hoàn mỹ, có Cố Hành Xuyên, có Thẩm Tứ Gia, còn có anh trai, có bé con, không thể lại kéo vào mối quan hệ toxic với Triệu Hồng Nham và Thẩm Lê được, tiếp tục day dưa với hai người đó chỉ tổ liên lụy, còn phá hoại cuộc sống mới của anh.

Còn về phần chương trình thì Tống Nghi đối xử với Triệu Hồng Nham hết lòng, không thẹn với lương tâm, cũng tin tưởng vào công đạo, thị thị phi phi, cứ để trên mạng tùy ý bình luận đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Tứ Gia làm một bữa tiệc tại nhà hàng lớn nhất đế đô tại trung tâm thành phố, khua chiêng múa trống mời trưởng bối Thẩm gia đến rồi giới thiệu từng người với Tống Nghi.

Tống Nghi có diện mạo, lại còn lễ phép, trong mắt trưởng bối chỉ chứa "con nhà người ta" cũng không thể xoi mói, đương nhiên là ai cũng thích, thăm hỏi một vòng liền thu được nhiều lì xì nặng trịch.

Tống Nghi cũng có chút ngại, anh không thể uống rượu, vì mang thai mà không chịu được mùi thuốc lá, trưởng bối trong nhà đều là nghiện thuốc nhưng đều nhịn thèm, tán gẫu đầy nhạt nhẽo.

Rượu quá ba tuần thì Tống Nghi tìm đại một lý do để rời đi, không làm phiền trưởng bối hút thuốc uống rượu, khiến cho mọi người thoải mái hơn.

Anh từ trong nhà hàng đi ra thì đã mười một giờ, trở về vùng ngoại thành cũng mất hai tiếng ngồi xe, anh mới vừa ngồi vào ghế thì điện thoại trên giá đỡ đã sáng lên, là Cố Hành Xuyên gọi đến.

Giọng nói cùa Cố Hành Xuyên trong đêm tối tĩnh mịch có chút khàn khàn lười biếng, vô cùng quyến rũ: "Đang về nhà sao?"

"Ừ." Tống Nghi ngáp một cái, "Anh còn chưa ngủ sao?"

Tuy rằng nhìn Cố Hành Xuyên không khuôn khổ nhưng giờ giấc sinh hoạt rất theo quy luật, lúc hai người ở cùng thì đúng mười một giờ đã lên giường ngủ, trừ khi hai người có làm chuyện gì khác.

"Hôm nay anh không buồn ngủ, sao em không tìm tài xế lái xe?"

"Chú Lưu chắn rượu cho Tứ gia rồi, em chỉ có thể một mình lái xe thôi." Tống Nghi nói mang theo giọng mũi đầy buồn ngủ.

Cố Hành Xuyên hừ nhẹ một tiếng: "Em đang buồn ngủ đúng không?"

Tống Nghi lắc lắc đầu kéo về tinh thần, anh trừng hai mắt nhìn về đường phía trước, "Có một chút, nhưng vẫn có thể kiên trì về đến nhà."

"Nếu mệt thì lái xe nguy hiểm lắm, em đậu xe ven đường đi, anh đến đón em." Cố Hành Xuyên đáng tin nói.

Tống Nghi bĩu môi: "Không cần đâu, em lái vững lắm."

Cố Hành Xuyên cười nhạo đầy xem thường, "Chỉ với trình độ lái xe của em á, đúng là khoác lác không biết ngượng."

Tống Nghi không lên tiếng mà giơ ngón giữa với điện thoại, chê cười ai đó hả, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt đó.

Cố Hành Xuyên nói: "Vầy đi, anh nói chuyện với em cho tỉnh táo."

"Nói gì mới được?"

"Đề tài đêm khuya, ví dụ như là chuyện ứm ừm chẳng hạn." Cố Hành Xuyên tận lực hạ thấp giọng, kèm theo đó là tiếng hít thở chầm chậm, trong đêm yên tĩnh càng gợi cảm.

Tống Nghi cau mày, "Không có hứng thú, chúng ta ngoài cái đó ra không còn gì khác để nói à?"

"Còn cái gì?"

"Ví dụ như chứng khoán, hay phim điện ảnh mới chiếu."Tống Nghi nuốt xuống một cái ngáp mà thở dài ra một hơi.

"Chán phèo." Cố Hành Xuyên phun ra hai chữ, hắn yên lặng trong chốc lát rồi lên tiếng: "Tống Nghi."

"Hửm?"

"Tống Nghi."

"Có chuyện gì?"

"Tống Nghi."

"Sao thế?"

"Tống Nghi."

Tống Nghi hết nói nổi, "Anh lại lên cơn điên gì thế?"

Cố Hành Xuyên không trả lời, cứ cố chấp lặp đi lặp lại tên Tống Nghi, âm cuối không tự giác mà lên cao, mang theo sự ngang ngược độc nhất.

Tống Nghi bị ép tiếp nhận lễ rửa tội bằng giọng trầm, Cố Hành Xuyên gọi một câu thì anh cũng đáp lại một câu, cứ như hai đứa trẻ đang chơi trò chơi đầy nhàm chán.

Qua vài phút, lúc Tống Nghi đang chờ đèn đỏ thì anh nhìn thấy một đôi tình nhân đang tựa sát vào nhau, lưu luyến không rời, trong nháy mắt tâm cũng sáng ra, cũng hiểu rõ, anh nhẹ giọng nói: "Em cũng thế."

Cố Hành Xuyên dừng một chút: "Em nói cũng gì cơ?"

"Em nói em cũng rất yêu anh."

Editor: Truyện dần về sau càng đuối, nhân vật cũng OOC không ít, có lẽ là do tác giả gần về cuối thì bị deadline dí quá nên thế :(((( Mình nghĩ dừng ở đây là đẹp nhưng gần đây mình khá rảnh nên sẽ edit end truyện luôn, có thể là mỗi ngày/1 chương hoặc 2 ngày/1 chương.