Chương 30: Bạn trai phụ hệ (Phần dưới)

Ngay cả khi anh không ngủ vài giờ một đêm, đồng hồ sinh học của Chu Trạch Bắc vẫn đánh thức anh vào sáng sớm, trong khi Châu Hoan bên cạnh anh đang ngủ ngon lành trong chăn.

Anh liên tục thực hiện những động tác nhỏ quấy rối Châu Hoan, lúc thì mυ"ŧ ngực, lúc thì sờ mó hoa huyệt, anh không ngừng kích động và mong chờ Châu Hoan sẽ dậy sớm để anh chiến đấu thêm vài hiệp nữa.

Đáng tiếc bị Châu Hoan mơ mơ màng màng trừng mấy cái, vỗ vào sau đầu cô một cái cũng không dám nữa, thành thật đến trong thư phòng làm việc, thỉnh thoảng lại sang bên này nhìn cô, ăn hai miếng đậu phụ.

Sáng sớm, Hàn Sâm mang đồ mà nửa đêm qua Chu Trạch Bắc muốn đến, bộ quần áo màu macaron trẻ trung và tinh tế cùng với bản báo cáo điều tra của Châu Hoan.

Báo cáo rất đơn giản, quỹ đạo phát triển bình thường, gia đình khá giả, cha mẹ yêu thương, cuộc sống sinh viên tốt, cho đến khi cô gặp Lăng Triết ở trường đại học năm mười tám tuổi, sau đó trở thành bạn gái cậu ta.

Nhìn đời sống tình cảm chướng mắt của Châu Hoan, Chu Trạch Bắc ước gì có thể quay ngược thời gian để anh có thể sớm trông coi cô thật tốt, nhưng Chu Trạch Bắc cũng sợ nếu thời gian thực sự quay ngược lại, anh sẽ biến thành cầm thú và muốn cô khi cô tuổi vị thành niên. .

Anh liều mạng an ủi bản thân, quá khứ trôi qua để nó trôi, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình bằng việc chọn quần áo.

Trong lòng anh mượn cớ đo kích thước cho mình, chạy đến bên giường ước lượng ngực của Châu Hoan, dùng tay đo số đo ba vòng của cô, sau đó quay lại phòng thay đồ để lựa chọn, chọn ra một vài bộ quần áo phù hợp và dễ thương.

Thấy sắp bỏ lỡ bữa trưa, đồ ăn dì làm cũng sắp nguội, mà Châu Hoan vẫn chưa tỉnh, Chu Trạch Bắc đành phải đánh thức cô dậy.

Châu Hoan ngủ đến tận trưa vẫn cảm thấy mình chưa ngủ đủ giấc, khi bị đánh thức vẫn không kìm được tức giận, kéo chăn trùm kín đầu, vùi đầu vào đó mặc kệ người.

Anh kéo chăn, lôi Châu Hoan từ bên dưới ra: “Hoan Hoan, mau dậy ăn cơm đi, chăn trùm đầu kín mít rồi, đừng làm mình khó thở chứ.”

Sau khi vặn vẹo một hồi, cô cũng tỉnh táo lại, mượn lực của Chu Trạch Bắc mà ngồi dậy.

Vừa ngồi dậy, bầu ngực vốn nằm ngang bỗng chập trùng vỗ song, cứ đung đưa trước mắt Chu Trạch Bắc.

Thấy người đàn ông nhìn thẳng vào ngực mình, Châu Hoan giận lấy tay che lại, mắng: "Anh nhìn cái gì vậy? Quần áo của em đâu?"

Chu Trạch Bắc không thể cưỡng lại sự hung hăng, vì vậy anh nhanh chóng lấy nội y qua.

Châu Hoan yên tâm thoải mái giơ tay lên, mặc áσ ɭóŧ vào, để Chu Trạch Bắc phục vụ cô mặc vào.

Chiếc áσ ɭóŧ được cài khuy ở phía sau, anh muốn luồn tay qua nách của Châu Hoan, vòng ra phía sau cài khuy cho cô, vừa đến gần Châu Hoan, mùi hương ngọt ngào của cô gái hòa lẫn với mùi sữa chui vào mũi anh.

Anh không kìm được, ngậm lấy đôi môi đỏ của Châu Hoan mà mυ"ŧ nhẹ, sau khi cài khuy áσ ɭóŧ xong, anh không an phận sờ nắn tấm lưng mịn màng của cô.

Châu Hoan hoàn hồn, đẩy nam nhân thời thời khắc khắc đều phát tình ra: "Hừ... Em còn chưa đánh răng, sao anh lại hôn em?

Sau khi mặc áo ngực cảm thấy chật và siết, cô cúi đầu nhìn xuống.

Quả nhiên, tên ngốc này vậy mà mua cho cô áo ngực thiếu nữ, từ khi bộ ngực phát triển mất kiểm soát, cô đã từ bỏ kiểu dáng thiếu nữ mà mua áo ngực ren trưởng thành.

Nói chung, áo ngực của thiếu nữ đã sớm không có kích cỡ phù hợp với cô, cô mặc những chiếc áo ngực đặc biệt dành cho những cô gái có bộ ngực lớn.

Bây giờ ngay cả chiếc áσ ɭóŧ nữ lớn nhất cũng không thể che hết ngực của cô, chỉ hơi rung lắc nó sẽ nhảy ra ngoài.

Cô đành kéo chăn lên che ngực, cởi áσ ɭóŧ.

Ừm, cả người thoải mái, không mặc nội y thật sảng khoái...

Nhìn thấy cô gái lại muốn lộ hai bầu ngực khủng khắp nơi lắc, Chu Trạch Bắc sợ mình không quản được nửa thân dưới sẽ cản trở cô ăn cơm, vì vậy anh nhanh chóng lấy chiếc áo len, mặc cho cô.

Áo len màu trắng tinh dáng ôm, trên tay áo có dải ruy băng màu hồng, theo cử động của tay mà bay phấp phới, trông rất linh động.

Tiếc là bên dưới không có nội y, lộ ra hình dáng của cặρ √υ" căng phồng, nhìn rõ điểm lồi bên trên.

Châu Hoan ghét bỏ nhìn người đàn ông: "Anh chọn quần áo kiểu gì vậy? Em lớn như vậy rồi mà còn giả bộ trẻ trung."

Vừa nói chuyện, cô vừa kéo quần áo muốn cởi ra.

Chu Trạch Bắc vội vàng ngăn cô lại: "Đừng, thân thể trần trụi anh không khống chế được mình nữa, anh dẫn em đi chọn quần áo, em chọn cái em thích ."

Được rồi, Châu Hoan miễn cưỡng tiếp nhận.

Cô duỗi tay ôm lấy Chu Trạch Bắc, treo trên người anh, sai anh ôm cô đi chọn quần áo.

Trong phòng thay đồ được trang hoàng lộng lẫy trước đây chỉ treo những bộ quần áo nam màu đen và trắng, tinh tế và đơn giản, nay lại có những bộ quần áo nữ đủ loại màu sắc kiểu dáng béo gầy, không khí trẻ trung tươi mới tràn ngập không gian trầm thấp cổ kính này.

Không có cô gái nào không yêu quần áo đẹp huống chi là một đống quần áo đẹp.

Châu Hoan bước chân trần lên thảm, nhặt từng bộ quần áo lên để so sánh, thay quần áo sau khi thử và thử.

Đợi cô đã thưởng thức đủ vẻ đẹp của mình, Chu Trạch Bắc để Châu Hoan ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng dùng ngón tay chải mái tóc dài của cô, vụng về buộc hai bím tóc lỏng lẻo, còn đắc chí vừa lòng soi gương rồi chụp một bức ảnh.