Chương 29: Bạn trai phụ hệ* (Phần trên)

*Phụ hệ ngược lại với mẫu hệ

Châu Hoan mệt mỏi nằm bất động trên giường, Chu Trạch Bắc trần như nhộng ngồi xổm bên cạnh giường, điều chỉnh máy sấy tóc ở chế độ nhẹ nhất rồi sấy tóc cho Châu Hoan.

Mái tóc dài đen mượt xõa qua lòng bàn tay rộng và dày, từ từ hong khô trong làn gió nóng ấm áp, Châu Hoan chìm vào giấc ngủ trong tiếng máy ong ong.

Bàn chân của Chu Trạch Bắc sắp tê, anh mới sấy khô mái tóc dài đến thắt lưng của cô gái.

Đối với mái tóc ngắn của mình, anh dùng máy sấy thổi mấy lần là khô, lau người bằng khăn tắm, rồi nằm ở phía bên kia giường.

Người đàn ông thoả mãn cơ thể rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng tinh thần của anh rất phấn khởi, không có việc gì làm, anh cẩn thận nhìn ngắm cơ thể mịn màng của Châu Hoan từ đầu đến chân.

Ngón tay anh lướt qua từ mặt mũi dịu dàng của Châu Hoan đến đôi môi đỏ mọng non nớt, ấn đè vê mài cánh môi đầy co giãn kia.

“Ưm…” Đang ngủ say Châu Hoan không khỏi khẽ mở môi đỏ, ngón tay Chu Trạch Bắc theo đó đi vào vào, nhẹ nhàng quét qua khoang miệng cô.

"Hừ..." Hai mắt đang nhắm từ từ nhíu lại, tay vung trên mặt nam nhân, cô đang định tỉnh lại.

Chu Trạch Bắc vội rút ngón tay ra, hôn lên trán Châu Hoan, vô lưng trấn an cô, trong miệng khẽ dỗ: “Bảo bối ngoan, ngủ đi, ngủ đi…”

Nhìn cô gái trước mặt yên tĩnh trở lại, cô ngủ còn ngáy khe khẽ, l*иg ngực phập phồng.

Chu Trạch Bắc âm thầm lau mồ hôi lạnh không tồn tại, anh đã thấy sự dã man của Châu Hoan.

Gần như có thể tưởng tượng rằng nếu đánh thức cô dậy, có lẽ cô sẽ không khách khí đấm anh vài cú, thậm chí còn khiến anh xin lỗi cúi đầu xin tha rồi mới buông tha cho anh.

Mặc dù cô gái này vô lại không nói lý, nhưng không thể đánh không thể mắng, ăn mềm không ăn cứng, nhưng một người đàn ông to lớn như anh không thể làm gì khác hơn là nuông chiều cô.

Nói tới nói lui cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ, anh một người đàn ông trưởng thành đã ngoài 30, còn có thể tranh với cô sao? Đau thì không quá đau, đùa nghịch chút tính tình anh cũng vui vẻ nhận lấy.

Vừa nghĩ, anh vừa tự an ủi mình, khóe miệng bất giác cong lên, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc quanh năm cũng giãn ra, cả người trở nên tươi trẻ.

Chu Trạch Bắc còn không ngờ rằng về sau chính mình sẽ bị Châu Hoan từng bước một được đà lấn tới, cưỡi trên đầu của anh làm mưa làm gió, chỉ đông không dám đi tây, đánh má trái còn muốn đem má phải bổ túc.

Anh ôm Châu Hoan nghĩ đông nghĩ tây, nhất thời anh tự hỏi tại sao cô gái này dáng dấp lại non như vậy và tại sao anh lại mê mẩn như vậy.

Chợt nghĩ đến cảnh Châu Hoan không mặc qυầи ɭóŧ phóng đãng bên ngoài, anh tự nhiên muốn bóp tỉnh cô gái trên người mình.

Không được, anh nhất định phải mua quần áo ở nhà cho Châu Hoan, sau này anh sẽ giám sát cô ăn mặc.

Người đàn ông trong đầu quyết định phong cách ăn mặc của mình, trong đầu toàn là hình ảnh ngày mai Châu Hoan mặc bộ quần áo anh chọn, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, mặc anh cưng chiều.

Nghĩ đến đây, anh kích động so sánh với thân hình của Châu Hoan với tay mình, rón rén xuống giường, mặc áo choàng tắm đi ra ban công gọi điện thoại cho Hàn Sâm.

Về phần đêm hôm khuya khoắt Hàn Sâm có ngủ hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông chủ Chu anh, một trợ lý giỏi phải luôn túc trực 24/24.

Quả nhiên, sau đó Hàn Sâm nghe điện thoại, mặc dù nghe được trong giọng nói có chút buồn ngủ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo.

"Ông chủ, có mệnh lệnh gì không?"

"Sáng mai, giúp tôi chuẩn bị đồ lót nhiều kích cỡ. Tôi muốn kiểu thiếu nữ bằng cotton nguyên chất. Tôi cũng muốn một số áo, quần và váy, màu hồng dịu dàng, phù hợp với độ tuổi khoảng mười sáu, mười bảy. Đặt trong phòng thay đồ tôi tự chọn."

"Còn nữa, giúp ta điều tra Châu Hoan."

Hàn Sâm đồng ý tất cả.

Anh nghĩ quần áo và trang phục của Chu Trạch Bắc ngày thường là do trợ lý của anh lo liệu, nhưng bây giờ người đàn ông không quan tâm đến bản thân này lại ân cần, chu đáo với phụ nữ.

Hàn Sâm chua.