Chương 10

Người đàn ông còn cố tình kéo dài, Thanh Ngôn cầu xin y, cũng nhìn ra được y cố gắng dịu dàng một chút, chẳng qua lúc kích động lên là lại không màng tất cả.

Sau đó Thanh Ngôn hung hăng cắn y, lại khóc đến thở không ra hơi, người đàn ông mới miễn cưỡng kết thúc.

Sau khi xong việc Thanh Ngôn vẫn thút thít rơi lệ, cảm giác được người đàn ông dùng nước nóng lau người cho cậu, rồi mặc áo cho cậu, sau đó cậu mệt đến mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nghĩ tới đây, Thanh Ngôn lại không áy náy, cảm thấy mình một mình hưởng thụ "phần đồ ăn bổ máu" này là chuyện đương nhiên.

Thêm đường vào cháo hoa, rất ngọt.

Thanh Ngôn cũng không thích ăn đồ ngọt, có điều vào một buổi sáng mùa đông, ăn một chén cháo ngọt nóng hầm hập như vậy, trong dạ dày vô cùng thoải mái.

Bánh bao lên men vừa vặn, trắng trẻo mềm mại, có mùi lúa mạch nguyên vị nồng đậm. Thịt băm xào giá đỗ ăn không ngấy, giá đỗ vị giòn giòn non mềm, không cần tốn sức nhai, thịt heo thơm hơn các loại thịt mà trước kia Thanh Ngôn đã từng ăn qua rất nhiều. Đây đều là heo không nuôi bằng chất kí©h thí©ɧ.

Đầu tiên Thanh Ngôn khai vị với một quả trứng gà, trứng gà trắng mịn, lòng đỏ đặc quánh, quá thơm, cậu giải quyết nó rất nhanh gọn.

Trứng gà thứ hai, Thanh Ngôn bẻ một nửa cho vào trong cháo, nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở đối diện im lặng không nói gì chăm chú ăn cơm, cậu vẫn đứng dậy nhét một nửa quả trứng vào trong chén cháo đối phương.

Khưu Hạc Niên nhìn cậu một cái, lần này không từ chối nữa, ăn hết cả cháo và trứng gà.

Thanh Ngôn im lặng nở nụ cười, gắp một miếng dưa muối cho vào trong miệng, bỗng nhiên nhăn hết cả mặt, chua đến mức đầu cậu kêu ong ong.

Một bàn tay to lớn xuất hiện trước mặt cậu, giọng trầm thấp nói: "Nhả.”

Thanh Ngôn cảm thấy nhả ra quá ghê tởm, vội vàng lắc đầu, nhai một miếng dưa muối rồi nuốt xuống. Vừa rồi cậu thấy Khưu Hạc Niên ăn như vậy, chỉ ăn bánh bao với dưa muối, thoạt nhìn trông vô cùng hấp dẫn, kết quả làm cậu chua đến ê răng.

Vừa nuốt xuống, cậu vội vã tìm nước, Khưu Hạc Niên đã thêm nửa bát cháo đưa cho cậu.

Thanh Ngôn ngửa đầu uống hết, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn, nếu người khác hòa hoãn lại cũng xong việc nhưng khi còn bé cậu không được sống như ý, đến khi trưởng thành thì không để cho mình chịu một chút thiệt thòi nào.

Cậu há miệng thè lưỡi, tiến đến trước mặt Khưu Hạc Niên muốn y xem, còn hàm hàm hồ hỏi: "Anh xem giúp em đi, đầu lưỡi có bị gì không, sao lại đau vậy chứ?"

Khưu Hạc Niên chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng quay đầu đi, nói: "Không sao, anh rót cho em chút nước súc miệng.”

Thanh Ngôn không chú ý đến vẻ mặt không tự nhiên của y, đi theo phía sau y, còn thiếu điều dán lên người y, chén nước đưa tới tay, uống xong, vẫn còn dán sát lên người y.

Khưu Hạc Niên vốn luôn cố gắng đưa lưng về phía cậu, đề phòng cậu nhìn thấy nửa khuôn mặt đầy vết sẹo của bản thân, lúc này cũng không khỏi bất đắc dĩ xoay người lại, nghiêng đầu nhìn sang một bên, nắm lấy bả vai cậu cam đoan: "Đó chỉ là củ dưa muối chua, em không sao đâu.”

Nói xong, y hỏi: "Em ăn no chưa?”

Thanh Ngôn gật đầu, Khưu Hạc Niên buông vai cậu ra, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thanh Ngôn không đi, làm bộ khách khí: "Em rửa bát…”

Khưu Hạc Niên đã cúi người xuống, một tay nâng đầu gối cậu, một tay ôm vai lưng, giống như ôm một con thỏ nhỏ, nhẹ nhàng thoải mái bế ngang cậu lên.

Cảm giác mất thăng bằng làm cho Thanh Ngôn theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ đối phương, cả người đều rơi vào trong ngực ấm áp.

Mặc dù trải nghiệm chuyện giường chiếu đêm qua cũng không tốt lắm, song loại hành vi vô cùng thân mật này vẫn làm cho Thanh Ngôn Sinh ra một loại cảm giác ỷ lại cùng thân thiết khó có thể gọi tên với y. Cậu mềm mại ngoan ngoãn dựa sát người đàn ông, để cho y nhẹ nhàng đặt mình lên giường.

Sau đó, người đàn ông dùng giọng trầm thấp nói: "Hai ngày nay anh không đến cửa hàng, việc trong nhà cứ để anh làm." Nói xong, y đi ra ngoài phòng.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp rời đi, Thanh Ngôn lấy chăn đắp lên người mình, mờ mịt trừng mắt nằm ở trên giường, thành thật, cố gắng hết sức không đυ.ng vào chỗ đau phía sau.