chương 2

Đợi lát nữa mở rèm cỗ kiệu ra, khó mà nói trước kiệu người sống có còn ở bên trong hay không.

Đến lúc đó phụ nhân hà khắc này nói không được sẽ phải kéo nhau đến nha môn, lão kiệu phu không muốn chịu liên luỵ vì việc này, bèn chuẩn bị buông kiệu xuống là lập tức chạy trốn.

Bởi vì phụ nhân kia cho tiền quá ít nên ông ta đã kiên trì đòi bà ta đưa toàn bộ thù lao trước, hiện giờ xem ra cũng tiện.

Tiếng bước chân trầm ổn trong sân ngừng ở bên trong cánh cửa, tấm ván cửa gỗ trước mắt vang lên tiếng rắc nhỏ, có người ở bên trong đi ra.

Cùng lúc đó, đáy cỗ kiệu cũng chuẩn bị chạm xuống mặt đất. Trong thời khắc này, lão kiệu phu đột nhiên thay đổi sắc mặt, hông bất giác khom xuống, mấy kiệu phu khác cũng nhịn không được mà lảo đảo.

Rầm một tiếng, cỗ kiệu gần như là đập xuống đất, may mà đã cách mặt đất rất gần.

Phụ nhân chờ ở cửa quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, lão kiệu phu đứng đầu cúi đầu xuống, che giấu vẻ sợ hãi trên mặt mình.

Ngay khi cỗ kiệu rơi xuống đất, kiệu bên trong vốn trống trơn đột nhiên có thêm sức nặng của một người, bọn họ không chuẩn bị kịp suýt chút nữa thì bị đè ngã xuống đất.

Một trận gió lạnh thổi qua, lão kiệu phu nổi da gà, mồ hôi cả người biến thành mồ hôi lạnh, lạnh đến thấu xương.

Rắc, cánh cửa gỗ bị mở ra, vẻ mặt lão kiệu phu sợ hãi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy bóng dáng một người đàn ông vô cùng cao lớn đứng ở cửa.

Lúc này trời đã tối, nhìn không rõ mặt người này, chỉ có thể nhìn thấy dáng người đĩnh đạc, vai rộng eo thon chân dài, đứng ở nơi đó như một ngọn núi sừng sững đẹp đẽ.

Người này vừa đối mặt, phụ nhân kia đã vui vẻ đi đến, lải nhải giải thích: “Đứa nhỏ này vui quá, uống mấy chén rượu đã say đến bất tỉnh nhân sự, Đại Lang cậu thông cảm nha!”

Người đàn ông kia nhìn về hướng bà ta chỉ, dù rằng vẫn không nhìn rõ mặt nhưng lão kiệu phu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén kia.

Vì thế, lão vốn ôm lòng muốn chạy lại đột nhiên không dám nhắc tới nữa.

Lão kiệu phu cúi thấp đầu, không dám chạm mắt với đối phương, bên tai như nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, người nọ nói cái gì đó song lại không nghe rõ chữ nào.

Chỉ liếc mắt nhìn thấy phụ nhân kia cười duỗi tay ra, nhận lấy cái túi nặng trĩu mà người đàn ông đưa cho. Bà ta cúi đầu mở ra nhìn một góc, nụ cười trên mặt lập tức trở nên xán lạn hơn.

Lão kiệu phu chỉ thấy được chút ánh sáng bạc chợt lóe, phụ nhân kia lập tức nhét túi vào tay áo, tránh ra nhường đường.

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, trầm ổn mà bình tĩnh, cuối cùng đứng yên ở trước kiệu.

Dường như y hơi do dự nhưng lại nhanh chóng quyết đoán vươn cánh tay ra xốc rèm kiệu lên.

Phụ nhân kia vội chạy lại, ân cần soi đèn vào trong.

Lão kiệu phu thấy thế liền tỏ vẻ hoảng sợ, lui về sau hai bước lớn, rồi lại không kìm được tò mò mà nhìn vào bên trong kiệu.

Trong ánh sáng tối tăm của đèn l*иg, một bóng người gầy yếu nằm liệt bên trong kiệu, thân hình cậu mảnh mai hơn người đàn ông nọ rất nhiều, thậm chí có so với ca nhi thì vẫn coi như là gầy yếu.

Khăn voan màu đỏ rực che kín đầu cậu, áo cưới màu đỏ rộng thùng thình như gắn lên người, chỗ cổ lộ ra một ít da thịt trắng nõn nè, khiến cậu trông càng suy nhược hơn.

Mùi rượu thoang thoảng phát ra từ trên người cậu, hoà lẫn với không khí lạnh lẽo bên trong kiệu tản ra ngoài, khiến cho người này thoạt trông mang theo một loại khí chất mềm yếu phong lưu.

Tuy rằng như thế, người trong kiệu trông vẫn giống một người bình thường, không phải là loại yêu quái đáng sợ gì.

Chỉ là, khi lão kiệu phu ngờ vực dời tầm mắt từ trên người đối phương xuống đến chân, cơ thể đột nhiên chấn động, ông ta nhớ rõ rành rành, khi tân nương lên kiệu, trên chân mang một đôi giày thêu. Bởi vì bộ quần áo là đồ mới, mà đôi giày kia rõ ràng là cũ, khác biệt rõ ràng cho nên ông ta có ấn tượng rất sâu.

Thế nhưng hiện giờ đôi giày kia lại biến mất. Ánh mắt ông ta cứ đảo quanh cỗ kiệu, nhưng lại tìm không thấy tung tích của nó.