Chương 14

Ánh mắt Thanh Ngôn lại nhìn về phía đối phương, lộ ra nụ cười xán lạn nói: "Tôi họ Vu, tên là Vu Thanh Ngôn.”

Nụ cười của cậu quá xinh đẹp, bộ quần áo xám xịt không vừa trên người cũng không thể ngăn lại được thần thái của cậu, trong lòng Trần Ngọc cảm thấy ghen tị nhưng trên mặt lại dùng một tay che miệng, cúi đầu cười một tiếng, nói: "Ai mà không biết tên của cậu nữa đâu chứ, chỉ sợ là mười dặm tám thôn xung quanh đây đã truyền đi khắp nơi rồi!"

Mặc dù là ánh mặt trời của buổi trưa là đẹp nhất song hôm nay vẫn rất lạnh, Thanh Ngôn cười hì hì ôm cánh tay hỏi: "Truyền cái gì vậy? Tôi nổi tiếng tới vậy sao?”

Nhìn thấy người này không ăn cứng cũng không ăn mềm, nói lời mỉa mai với cậu cũng vô ích, Trần Ngọc nhịn xuống cảm giác muốn trợn trắng mắt rồi nói ra mục đích của mình: "Anh nhà cậu có ở đây không, cái cuốc của nhà tôi bị hỏng rồi, lần trước đã nói là nhờ anh ta rèn giúp một cái cuốc mới, không biết là đã làm xong chưa?"

Ngày hôm qua Thanh Ngôn vừa mới vào nhà, làm sao biết được những chuyện này, trong dữ liệu cũng không có nhắc đến người này, chắc không phải là nhân vật quan trọng gì, có điều dù sao cũng là việc làm ăn được đưa tới tận nhà, cậu không có lý do để từ chối, vì thế nói: "Chồng tôi đã ra ngoài rồi, chờ anh ấy trở về rồi thì tôi sẽ hỏi lại một chút, làm xong cuốc thì tôi sẽ đưa sang nhà cho anh."

Trần Ngọc nghe Thanh Ngôn gọi ra hai chữ "chồng tôi" rồi lại che miệng cười, ánh mắt nhỏ hẹp đánh giá gương mặt Thanh Ngôn một lúc, lúc này mới chậm rãi nói: "Được, vậy thì tôi sẽ trở về chờ, tuy rằng hiện tại không cần trồng trọt nên chưa cần dùng tới nhưng một tháng nữa là qua năm mới rồi, đầu heo chôn dưới lớp tuyết trong nhà cần phải đào ra để nấu chín, chuyện làm cuốc mới phải làm phiền anh nhà cậu nhanh lên một chút giúp tôi."

Thanh Ngôn sợ lạnh nên vội vàng đồng ý, sau đó đưa người này ra cửa, chính mắt nhìn thấy đối phương trở lại sân nhà người ta rồi mỉm cười với mình, sau đó thì bước vào cửa phòng.

Bóng hình Trần Ngọc vừa biến mất sau cửa, khuôn mặt tươi cười của Thanh Ngôn cũng biến mất trong nháy mắt: "Không hiểu là đang ra vẻ cái gì!"

Châm chọc xong, Thanh Ngôn định trở về phòng, chợt nghe thấy phía sau có người gọi cậu. Cậu vừa xoay người nhìn thì thấy một bên sân khác có một bà thím đang bám trên hàng rào vẫy tay với cậu.

Thanh Ngôn cũng không có ấn tượng với người này, có điều trứng gà mà buổi sáng cậu ăn là của bà ấy rất ngon, cho nên không cần xem lại danh sách giới thiệu nhân vật vắn tắt kia thì cậu cũng có thể đoán ra được thân phận của người này, đi qua cười khanh khách nói: "Thím là thím Lý đúng không ạ?"

Thím Lý trông có vẻ như khoảng bốn năm mươi tuổi, thân mình hơi béo, trên mặt đã có nếp nhăn nhưng không nhiều lắm, làn da của bà ấy rất trắng, trắng đến mức phát sáng, ánh mắt vô cùng minh mẫn. Trong ánh mắt của người hiện đại là Thanh Ngôn, bà ấy rất giống một phu nhân nhà giàu được chăm sóc tốt, chẳng qua quần áo trên người đối phương thì rất bình thường, bàn tay có vẻ thô ráp hơn mặt nhiều, thoạt nhìn lại giống như không có gì khác với người của nơi này.

Nghe được lời nói của Thanh Ngôn, ánh mắt của thím Lý sáng lên, cười nói: "Đại lang đã nhắc về thím cho cháu nghe à?”

Thanh Ngôn gật đầu, thoải mái giơ ngón tay cái để biểu thị sự khen ngợi nói: "Trứng gà của nhà thím ăn ngon lắm ạ!"

Thanh Ngôn có bộ dạng sáng sủa, thái độ lại thẳng thắn, thím Lý nhìn thấy thì không nhịn được cười nói: "Chờ ăn hết rồi thì lại đến chỗ thím lấy về mà ăn.”

Thanh Ngôn lắc đầu: "Thím để dành được chút trứng gà cũng không dễ dàng, cho bọn cháu nhiều như vậy đã đủ ngại lắm rồi, sao có thể lấy thêm của thím được nữa chứ, sau này nếu nhà cháu muốn ăn trứng gà thì cháu sẽ mua trứng từ chỗ của thím theo giá thị trường.”

Thím Lý nói: "Đều là hàng xóm với nhau cả, Đại Lang cũng thường giúp đỡ thím, không cần phải khách sáo như vậy.”

Thanh Ngôn vẫn không chịu từ bỏ: "Gà phải ăn lương thực, một hạt lương thực là một giọt mồ hôi, đâu có dễ dàng như vậy, chuyện khác thì dễ nói nhưng trứng gà thì không thể lấy không được.”