Chương 13

Bên cạnh cái nồi trên mặt đất có một cái vại lớn, bên trong có nửa vại ngô đã được phơi khô, bên cạnh còn có hai cái vại nhỏ, Thanh Ngôn mở nắp ra nhìn một chút, vị mặn cùng vị chua lập tức xộc ra ngoài, đều là mấy vại dưa muối. Kế bên còn có cái bao tải, bên trong chứa nửa túi khoai tây, còn có mấy cây cải trắng, vỏ ngoài của chúng cũng đã khô héo ố vàng.

Một bên khác thì được đặt một ít củi đã chẻ xong vô cùng ngăn nắp, bên cạnh đống củi là một đống than đen bóng.

Trong bếp còn có lò than đang cháy âm ỉ, không nóng không lạnh, trong ấm nước trên bếp phát ra tiếng xèo xèo rất nhỏ, vẫn còn chưa được đun sôi.

Thanh Ngôn đi đến tủ đồ mở ra xem một chút, bên trong ngoại trừ một vài bộ bát đũa thì mấy tầng phía trên còn có một túi gạo nhỏ, nửa túi bột mì trắng, còn có chút hạt kê và các loại lương khô.

Đóng cửa tủ lại, Thanh Ngôn đi vào một căn phòng khác nối liền với phòng ngoài.

Vừa vào cửa thì Thanh Ngôn đã ngửi thấy mùi mực đặc trưng.

Căn phòng này hóa ra là chỗ ở của Vương thợ rèn, sau khi ông ấy qua đời thì cũng bỏ trống mà không dùng.

Trong phòng có một cái giường gỗ, chăn đệm phía trên đã không còn, chỉ còn lại có ván giường trần trụi.

Trong phòng có ba cái rương cũ màu đỏ thẫm được chồng lên nhau dựa vào tường. Chính giữa phòng được đặt một cái bàn gỗ hình chữ nhật, trên mặt bàn có đầy đủ giấy bút mực.

Thanh Ngôn đi qua lật xem một chút, nhận ra mấy thứ này đều còn mới, tuy rằng chất lượng của tờ giấy vô cùng thô ráp nhưng đúng là loại giấy có thể viết chữ.

Bút lông được treo ở trên giá bút, đồ rửa bút là đồ sứ màu xanh, phía trên là hoa văn màu xanh lam nền trắng xinh đẹp đến mức tạo ra cảm giác đây là thứ không thuộc về nơi này.

Nghiên mực chính là thứ duy nhất bị động vào, trên đó có một ít mực nước đã được mài sẵn, vừa nhìn thì biết ngay thứ này đã được sử dụng, mùi mực cũng chính là xuất phát từ nơi này.

Thanh Ngôn muốn lấy bút lông xuống thử viết mấy chữ theo bản năng, song khi cậu nghĩ đến những trang giấy này ở hiện đại thì có thể lấy bao nhiêu cũng được nhưng ở thời đại này thì lại quý giá biết bao nhiêu, thế là lại nhanh chóng rút tay về.

Tiền của Khưu Hạc Niên bây giờ chính là tiền của cậu, cậu cũng không muốn lãng phí một chút nào.

Thanh Ngôn đang ngẩn người nhìn nghiên mực này, chợt nghe thấy ngoài cửa sân truyền đến tiếng động, có người gõ vào cửa vài cái, Thanh Ngôn còn chưa kịp đáp lại thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa của người nọ rồi đi vào trong sân.

Cách cửa sổ giấy thì đã có thể nhìn thấy bóng người, Thanh Ngôn vội vàng lê giày mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng ngoài thì cậu đã nhìn thấy một người đàn ông có dáng người thon gầy, làn da cũng coi như là trắng nõn đi vào, trên người anh ta mặc áo bông dài màu xám tro, bên ngoài mặc áo khoác màu xanh lá cây, áo khoác này ngược lại cũng coi như mới, tôn lên khuôn mặt vốn cũng không được coi là xuất sắc lắm của anh ta, khiến gương mặt của anh ta trở nên hơi thanh tú.

Mặc dù trong sân có ánh mặt trời nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, người này không ngừng xoa xoa hai tay để sưởi ấm, khi thở ra đều là khói trắng, thấy Thanh Ngôn đi ra thì dừng bước, dùng ánh mắt đánh giá rõ ràng quét từ trên xuống dưới quanh người cậu.

Khi ánh mắt dừng lại trên đôi giày không vừa chân kia của cậu thì lại sáng lên giống như đèn pha, rồi lại dừng lại nửa ngày ở bộ quần áo dệt bằng vải thô càng không vừa người trên người của cậu, cuối cùng mới lộ ra nụ cười không rõ là ý gì: "Đây chắc là đứa con dâu mới của nhà lão Vương đúng không, tôi là hàng xóm ở phía Đông của nhà cậu, tên là Trần Ngọc." Nói xong, ánh mắt lại không chút che dấu mà nhìn chằm chằm vào mái tóc rối bời của Thanh Ngôn.

Ánh mắt của Thanh Ngôn dừng lại bên cạnh người này, một hàng chữ Khải màu đen viết: Trần Ngọc, con dâu của nhà họ Trương.

Trong thế giới này có ba loại giới tính: nam, nữ và ca nhi*. Trần Ngọc này rõ ràng là một ca nhi, hơn nữa còn là một ca nhi đã lập gia đình. Thanh Ngôn hoàn toàn không có tự giác là mình cũng là một ca nhi, cậu tỏ ra vô cùng hăng hái nhìn chằm chằm người ta cho đến khi đối phương bị cậu nhìn đến mức cảm thấy ngại ngùng, không thoải mái mà giả vờ khụ một tiếng.

Lúc này cậu mới không nỡ mà thu hồi ánh mắt, theo phương hướng mà Trần Ngọc vừa mới chỉ qua, cậu nhìn về cái sân cách hàng rào ở bên kia. Nhà bên kia cũng không tốt hơn nhà mình là bao nhưng lại được dọn dẹp không tệ, trên tường ngoài được treo không ít ngô đã phơi khô và ớt khô, màu sắc tươi sáng còn rất đẹp mắt.

*Ca nhi trong trường hợp này là chỉ bán nam bán nữ nha.