Kỳ Bất Nghiễn không nói có được hay không mà chỉ mỉm cười, cất bước đi về phía quán trọ.
Hồng Xà Hắc Xà bò theo, Hạ Tuế An cũng nhắm mắt theo đuôi, chạy chậm đuổi theo, không dám cách Kỳ Bất Nghiễn quá gần, bởi vì sợ trùng xà của hắn, cũng không dám cách Kỳ Bất Nghiễn quá xa, bởi vì sợ hắn sẽ bỏ lại nàng.
Vệ thành bây giờ giống như thành trì của người chết.
Đại đa số mọi người ở đây đều chỉ đang kéo dài hơi tàn, dần dần không khác gì cái xác không hồn, bọn họ sẽ không thu nhận nàng. Hạ Tuế An cô đơn lẻ bóng, nếu không phải chết đói thì cũng là chết lạnh, hoặc bị mã tặc gϊếŧ chết.
Trùng xà của Kỳ Bất Nghiễn mất hứng có lẽ sẽ cắn nàng, nhưng dù thế cũng tốt hơn chết.
Hốc mắt Hạ Tuế An lại có chút chua xót.
Không thể khóc nữa.
Phải mạnh mẽ lên, nàng tự nhủ.
Tuy nói Kỳ Bất Nghiễn vẫn chưa đồng ý để cho nàng đi theo, nhưng hắn cũng chưa mở miệng nói không cho phép nàng đi theo. Cho nên trước khi hắn mở miệng, Hạ Tuế An sẽ mặt dày đi theo hắn để sống sót.
Chân thiếu niên dài, một bước tính là hai bước, Hạ Tuế An xách váy chạy đến mức thở hồng hộc mới miễn cưỡng đuổi kịp, trời lạnh thế mà vẫn đổ mồ hôi.
Quán trọ gần như không thay đổi, trước khi bọn họ rời đi như thế nào thì bây giờ trông vẫn vậy.
Chỉ là lửa than trong đại sảnh đã cháy hết.
Kỳ Bất Nghiễn đi thẳng lên thang gỗ dẫn lên lầu hai.
Hạ Tuế An sợ rằng nếu mình cứ đi theo san sát sẽ khiến người ta phiền chán, nên nàng cố kìm nén suy nghĩ sợ hắn bỏ rơi mình rồi miễn cưỡng ngồi xổm trong đại sảnh ôm đầu gối chờ hắn.
Nghe được tiếng leng keng như có như không của trang sức bạc, Hạ Tuế An ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Thiếu niên một tay xách tay nải bước xuống, đồ trang sức bạc quấn quanh đôi ủng cũng lay động theo, bò xuống dọc theo thân ủng.
Thật bất ngờ, đồ trang sức bạc của đôi ủng hóa ra lại là một con rắn bạc nhỏ đang ngủ đông.
Nàng vội vàng đứng lên.
“Cô thật sự muốn đi theo ta?”
Kỳ Bất Nghiễn tiện tay đặt tay nải lên bàn, kéo một cái ghế dài ra rồi ngồi xuống trước mặt nàng.
Hạ Tuế An gật đầu như giã tỏi.
Hắn ngước cằm nhìn nàng, mặt mày tươi đẹp, nhìn như hiền lành nói: “Từ nhỏ đến lớn ta đã nuôi qua không ít trùng xà, còn chưa từng nuôi người đâu.”
Hạ Tuế An há miệng, muốn nói rằng tôi rất dễ nuôi, nhưng làm thế nào cũng không thốt nên lời. Nàng mấp máy cánh môi, hơi co quắp, khô khan nói: “Ta sẽ không gây thêm phiền toái cho huynh đâu.”
Kỳ Bất Nghiễn nhìn thoáng qua vị trí trống của ghế dài: “Cô ngồi xuống trước.”
Nàng lập tức ngồi xuống.
Hắn mỉm cười: “Cô tên là gì?”
Hạ Tuế An: “Hạ Tuế An.”
Kỳ Bất Nghiễn đọc một lần: “Hạ Tuế An.”
Hắn chợt giơ tay lên, chạm vào vết thương trên trán Hạ Tuế An: “Ai đánh?”
Đầu ngón tay thiếu niên ấm áp, mang theo vết chai mỏng, chà qua vết thương mẫn cảm của nàng, trong cơn đau nhẹ còn sót lại có chút tê dại xa lạ.
Hạ Tuế An rụt cổ về phía sau nhưng lại bị Kỳ Bất Nghiễn dùng tay kia túm láy gáy, di chuyển lòng bàn tay lên, không bao lâu sau đã chạm vào lỗ máu sau gáy nàng, đầu ngón tay xoa dọc theo vết thương vài lần.
Đây là một vết thương chí mạng.
Bị đập thành thế này mà vẫn không chết.
Là mạng lớn sao.
“Cô vẫn chưa trả lời ta.” Kỳ Bất Nghiễn buông tay, đầu ngón tay cũng dính chút máu khô.
Hôm qua, bà cụ đã muốn xử lý vết thương Hạ Tuế An, nhưng trong quán trọ sao mà còn thuốc trị thương nữa, rồi nghe nàng nói không có việc gì cho nên đành gác lại.
Hạ Tuế An cố gắng nhớ lại nhưng đầu óc vẫn trống rỗng: “Ta hoàn toàn không nhớ rõ.”
Kỳ Bất Nghiễn: “Thật đáng tiếc.”
Nàng khó hiểu: “Hả?”
“Nếu có thể tìm được kẻ đã đập cô, ta sẽ đập nát đầu hắn.”
Hắn hờ hững đẩy trang sức bạc bên hông, như đang kể một chuyện bình thường: “Trước kia có người dùng đá đập cổ trùng ta nuôi, bị ta dùng đá đập lại đầu hắn.”
Lông mi Hạ Tuế An khẽ run, không rên một tiếng.
Dần dần, nàng chợt nhận ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của Kỳ Bất Nghiễn, vô cùng vui mừng: “Huynh đã đồng ý để ta đi theo huynh rồi sao?”