Chương 8: Tôi Đi Theo Huynh Được Không?

Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nội tâm Hạ Tuế An tràn đầy trống rỗng và hâm mộ.

Bất kể bản thân đang ở đâu hay gặp phải chuyện gì, cảm giác có người thân ở bên cạnh thật sự rất tốt.

“Cô không đóng cửa?”

Kỳ Bất Nghiễn không bỏ qua sự hâm mộ trong mắt Hạ Tuế An, không hiểu tại sao nàng lại hâm mộ.

Nhưng hắn cũng không để ý.

Hạ Tuế An lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó dùng thứ gì đó dán lên lỗ thủng trên tờ giấy, khi bước vào sảnh quán trọ, nàng mờ mịt cảm thấy có gì đó không ổn, chạy đến trước người bà cụ, run rẩy gọi: “Bà bà?”

Bọn họ nói chuyện ầm ĩ như vậy, sao bà cụ vẫn không tình.

“Bà bà.”

Nàng nhận ra điều gì đó, sống mũi cay cay.

Nụ cười trên mặt bà cụ cứng lại, thân thể còn có dấu hiệu xơ cứng, ít nhất bà đã chết được nửa canh giờ, khi Vệ thành bị người Hồ phá, sau cái chết của nhi tử, đêm nay bà ra đi thanh thản trong một giấc mộng ngọt ngào.

Hạ Tuế An nức nở nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lăn dài.

Ba lão là người đầu tiên giúp đỡ nàng sau khi nàng tỉnh dậy và bị mất trí nhớ. Hạ Tuế An quên mất bên cạnh vẫn còn một người, ghé vào thi thể bà cụ khóc nức nở.

Sắc mặt Kỳ Bất Nghiễn vẫn như thường, chờ nàng khóc xong.

Nàng từ từ im lặng.

Hắn hỏi: “Khóc xong rồi à?”

Đuôi mắt Hạ Tuế An đỏ hoe, chóp mũi hồng hồng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Huynh có thể giúp tôi cùng nhau tìm một chỗ an táng cho bà bà được không?”

“Tại sao ta phải giúp cô.”

Thiếu niên tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, nhẹ nhàng nghiêng đầu, trang sức bạc trên mái tóc dài rủ xuống.

“Ta, ta không thể khiêng bà bà một mình được.” Hạ Tuế An cũng có thể dùng cách kéo lê bà cụ đi an táng, nhưng như vậy sẽ làm hư hại di thể của bà.

Nghĩ đến đây, nàng khóc nức nở: “Cầu xin huynh.”

Kỳ Bất Nghiễn lấy tay vuốt khóe mắt nàng: “Thì ra đôi mắt cũng có thể khóc đến đỏ như vậy.”

Hạ Tuế An run rẩy.

“Được, ta giúp cô.” Hắn cúi người xuống nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng: “Nhưng cô có thể cho ta cái gì? Từ trước tới giờ ta không tùy tiện giúp đỡ người khác, muốn có được, nhất định phải trả giá.”

Hạ Tuế An: “Ta không có bạc.”

Trong tay nải chỉ có mấy bộ quần áo để thay mà thôi.

Kỳ Bất Nghiễn thả con rắn đen ra: “Cô để Hắc Xà của ta cắn một cái, coi như là tiền thù lao.”

Cuối cùng, bà lão được họ chôn cất trên mảnh đất gần đầu của Tưởng tướng quân.

Hạ Tuế An quỳ trên tuyết, bái ba lạy.

Lúc quỳ lạy, ống tay áo của thiếu nữ trượt đến khuỷu tay, để lộ cổ tay mảnh khảnh của mình, phía trên có hai lỗ đỏ nho nhỏ, là dấu răng đã bị Hắc Xà cắn.

Rắn đen không giống như rắn đỏ, không có độc.

Cho nên nàng vẫn còn sống.

Mặc dù giây phút bị cắn trong quán trọ kia nàng lại khóc một hồi, nhưng vẫn còn sống là được.

Kỳ Bất Nghiễn chán muốn chết nhìn Hạ Tuế An cúi đầu lạy ba lần, ở trong lòng tính toán thời gian muốn xoay người rời đi, hắn vừa động, vạt áo đã bị người giữ chặt, ngoái đầu nhìn lại, là nàng.

“Ta muốn đi theo huynh.”

Hạ Tuế An rụt rè hỏi.

“Có được không?”

Tuyết bay đầy trời, gió thổi trước mặt sau lưng, mọi thứ xung quanh đều là màu trắng vô tận, váy dài màu cam của Hạ Tuế An bất tri bất giác gần sát với phục sức màu chàm của Kỳ Bất Nghiễn.

Những đồ trang sức bạc trên áo hắn theo gió đung đưa.

Leng keng leng keng, xuyên qua tuyết.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Bất Nghiễn: Nhặt vợ nuôi cũng không phải là không thể.