Chương 13: Được Mời

Mặt trời ngả về phía tây, nhiệt độ giảm mạnh, gió thổi cát bay làm Hạ Tuế An không mở mắt nổi. Tường thành xây cao ngất, cờ quân Đại Chu cắm ở chỗ cao dễ thấy, nàng ngẩng đầu một lúc mà cổ đã mỏi nhừ.

Cổng thành không thể tùy tiện mở, phải xin chỉ thị của tướng lĩnh có quyền quyết định.

Hạ Tuế An nghi ngờ bọn họ không thể vào được.

Tướng lĩnh thủ thành sợ người Hồ giả trang thành dân chúng bình thường để xâm nhập Tấn Thành, đánh cắp tình báo, để phòng ngừa cho nên sẽ không dễ dàng cho người vào, chết một hai dân chúng vẫn tốt hơn chết hết cả thành.

Nhưng cổng thành mở ra. Có vài binh sĩ mặc quân phục đỏ, lưng đeo loan đao bước ra.

Hạ Tuế An không tin nổi, tò mò hỏi: “Tại sao bọn họ lại cho chúng ta vào?”

Kỳ Bất Nghiễn: "Bởi vì ta là người luyện cổ, Lý tướng quân mời ta đến. Nói ngắn gọn, bọn họ cho ta thứ ta muốn, đổi lại, ta sẽ giúp bọn họ hoàn thành một tâm nguyện."

Thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi, thoạt nhìn hoàn toàn không giống người luyện cổ thần bí, nhưng hắn lại là người luyện cổ trẻ tuổi nhất Thiên Thủy Trại.

"Ừ... cũng có thể nói là giúp họ giải quyết vài chuyện liên quan đến cổ."

Người luyện cổ.

Biết luyện cổ là cơ bản, sau đó chính là điều khiển cổ, hạ cổ, giải cổ, gϊếŧ cổ, chỉ khi tinh thông hết mới có thể gọi là người luyện cổ.

Hạ Tuế An hiểu ra.

Lý tướng quân ở Tấn Thành có cầu người luyện cổ, bằng không bọn họ cũng không có cách để vào thành.

“Thù lao? Thù lao gì?”

Hạ Tuế An cũng phát hiện mình hỏi quá nhiều, hỏi xong câu này, mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Kỳ Bất Nghiễn lại không để tâm, nghịch sợi dây trên tóc nàng: "Thù lao ta yêu cầu còn tùy người mà khác nhau, nhưng không ngoại lệ, đều là thứ quan trọng nhất của họ."

Sau khi được đưa vào thành, Lý tướng quân không lập tức đi gặp bọn họ ngay, mà thể hiện lòng hiếu khách, phái người chuẩn bị đồ ăn và nước tắm cho họ, để bọn họ đi đường xa đến đây có thể nghỉ ngơi một phen.

Hạ Tuế An còn nhớ đến người dân ở Vệ Thành. Nàng không chắc Tấn Thành có biết tình huống của Vệ Thành hay không nên vừa vào thành liền nói với những tướng sĩ kia, bọn họ nói sẽ đi xác minh nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.

Tình cảnh Tấn Thành hoàn toàn trái ngược với Vệ Thành, mặc dù cũng là thành trì biên giới của Đại Chu, cách nhau không xa, nhưng rõ ràng Tấn Thành phồn hoa hơn nhiều.

Cũng không đúng.

Hạ Tuế An chưa từng thấy qua Vệ Thành trước khi bị người Hồ tàn sát, nói không chừng trước đó Vệ Thành còn hưng thịnh hơn Tấn Thành bây giờ vài phần.

Đến nơi xa lạ làm nàng cảm thấy lo sợ bất an. Nơi đông người, tâm tư cũng nhiều.

Phủ tướng quân tường cao kiên cố, xây dọc theo rìa phố chính, cửa chính mái cong góc cong, khí phái mười phần. Quang cảnh ở hậu viện xanh tươi, hoa lá rực rỡ, núi non, đình đài, lầu các nhiều đến mức nhìn mà hoa cả mắt.

Vừa vào phủ tướng quân, Kỳ Bất Nghiễn liền tách ra với nàng, Hạ Tuế An được một nữ tỳ dẫn đến đình viện thường dùng để an trí cho nữ quyến.

Hắn thì được gã sai vặt dẫn đi biệt viện.

Khi đến Tây sương phòng, nàng thấy có không ít người. Tây sương phòng bỏ trống đã lâu, đột nhiên quét dọn nên cần chút thời gian.

Lý tướng quân nhận được tin tức rằng người luyện cổ của Thiên Thủy Trại ở Miêu Cương đã đồng ý ra tay tương trợ, đối phương là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, quanh năm làm việc một mình, quanh thân đầy cổ trùng độc vật.

Nhưng ngoài ý muốn chính là bên người thiếu niên còn dẫn theo một thiếu nữ, Lý tướng quân đành phải vội vàng cho người quét tước Tây sương phòng chiêu đãi nữ quyến.

Nữ tỳ dẫn Hạ Tuế An vào phòng. Cánh tay đang xách bao quần áo của nàng căng thẳng đến nổi tái nhợt, nàng không quên nói lời cảm tạ với nữ tỳ.

“Tiểu nương tử không cần khách khí.”

Phía sau tấm bình phong cực lớn là bồn tắm được rải đầy cánh hoa, từng đợt sương mù nhè nhẹ bay lên, bộ y phục song phượng được treo trên đó.

Nữ tỳ giống như người gỗ, biểu tình an tĩnh như ban đầu, khóe môi cong nhẹ, đưa tay cởi váy bên hông Hạ Tuế An: “Nô tỳ đến hầu hạ tiểu nương tử tắm rửa.”

“Không cần.” Hạ Tuế An giơ tay ngăn lại, suýt chút nữa đã bị nữ tỳ cởi váy: “Các ngươi ra ngoài đi, một mình ta có thể làm được.”

“Vâng.”

Thấy nàng kháng cự, nữ tỳ khom người hành lễ lui ra, tri kỷ đóng cửa phòng lại. Giấy dán cửa phản chiếu bóng dáng các nàng.

Hạ nhân trong phủ tướng quân canh giữ bên ngoài sương phòng phía tây, chỉ có một mình Hạ Tuế An trong phòng, nàng đi về phía thùng tắm lớn chứa nước tắm, hương thơm trong lư hương vừa mới đốt, mùi vẫn còn hơi thoang thoảng.

---

Tác giả có lời muốn nói:



Ngày đầu tiên nuôi vợ: Nàng sợ cổ của ta.